Mẹ Tô Việt nằm bệnh viện là bởi vì mệt nhọc quá độ mà làm cho cơ tim co thắt lại, bà thật không ngờ chính là, xế chiều ngày hôm đó, đứa con lại đột nhiên xuất hiện trước phòng bệnh của mình.
“Tiểu Việt? Tiểu Việt?” Mẹ Tô Việt nước mắt tràn ra khóe mắt, nhịn không được khóc thành tiếng.
Kỳ thật, Tô Việt từ lúc mẹ mình đi rồi, tuy rằng ngoài miệng quật cường, nhưng rốt cuộc trong lòng đối với mẫu thân vẫn có một chút cảm tình. Tuy hắn vẫn như cũ không nghĩ tha thứ sự ích kỷ của bà năm đó, chính là, dù sao mẹ cũng là người sinh ra mình, điều này không thể thay đổi.
Lúc này, một người đàn ông trung niên bộ dạng hiền lành vẫn ngồi ở trước giường mẹ hắn đứng lên, ra đón, Tô Việt có chút mất tự nhiên đưa tay lấy gì đó đưa cho hắn “Nghe nói bà ấy bị bệnh, cũng không có mua gì nhiều, ngươi đem này cho bà ấy đi.” Nói xong, xoay người muốn đi.
Mẹ hắn càng phát ra âm thanh nức nở nghẹn ngào không chịu nổi, Tô Việt nghe xong trong lòng cũng không khỏi khó chịu.
“Nếu đã đến đây, hãy vào gặp bà ấy chút đi, mẹ ngươi vẫn luôn nhớ ngươi.” Người đàn ông kia ôn hòa nói, trên gương mặt tràn đầy sầu lo.
Tô Việt lần thứ hai nhìn vào bên trong, bắt gặp ánh mắt sưng đỏ của mẹ mình, trong lòng không khỏi tê rần, từ từ quay lại.
“Tiểu Việt, con chịu đến gặp ta, ta thật sự rất mừng.” Mẹ hắn vừa khóc vừa cười, vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giua-he/1984690/quyen-1-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.