Nghe xem, là thời gian đang hát. Nghe xem, là tiếng lòng đang ngân vang. Yêu tựa như một thế giới huyền bí, mờ ảo mà hữu hình, chân thực mà hoang đường, lại mang đậm chất ngọt ngào bất diệt. Yêu, phải chăng chính là đỉnh cao của hạnh phúc? Yêu, phải chăng chính là giấc mộng của bao người?
Thứ gì là của mình vẫn sẽ mãi là của mình. Thứ gì không phải là của mình, cả đời này cũng đừng mong mơ tưởng đến. Một người, cho dù bề ngoài có cao cao tại thượng đến đâu cũng không thể nào tránh khỏi sẽ có giây phút yếu đuối. Đứng trên vạn người, lạnh lùng, nguy hiểm, nhưng lại phải đứng dưới một người bằng trọn vẹn sự khuất phục của con tim. Lắng đọng trong từng giây phút, ngọt ngào trong từng hơi thở, và lưu luyến trong từng ánh nhìn.
Chạm phải một ánh mắt, cả đời sẽ nhớ mãi không quên. Nhưng đến được với nhau hay không là còn phải tùy thuộc vào duyên phận. Thân là hoàng tử của một nước, hắn lại cùng hoàng tử khác nói chuyện yêu đương. Hắn rõ ràng cao cao tại thượng là thế, nhưng khi đứng đối diện với nam tử kia lại giống như là ánh mặt trời nhu hòa. Tuy là oan gia ngõ hẹp, gặp nhau là không có chuyện gì tốt, thế nhưng lại khiến cho hắn phải để tâm.