Kì An Chi cứ như vậy đĩnh đạc ngồi bên bồn hoa, đôi chân dài dưới quần jean duỗi ra thoải mái, vẻ mặt nhàn nhã như đi chơi.
Nhưng chắc chắn hắn đã rất khổ cực mệt nhọc, bôn ba một chặng đường dài mấy tiếng đồng hồ, lại ngồi ở đây phơi nắng phơi gió thêm mấy giờ, cho dù là ở hoàn cảnh ưu mỹ như thế này, tại vùng đất dùng để an dưỡng không khí tươi mát, trên mặt hắn không thể tránh được mà lộ ra một mảng ửng hồng.
Trống ngực Đường Mộ Thần lại đập thình thịch, cái tên yêu nghiệt này, vĩnh viễn thần thanh khí sảng như vậy. Yêu nghiệt luôn luôn kiêu ngạo ương ngạnh, dù cho có ở trên sân vận động mệt đến nỗi không đứng dậy được cũng sẽ không hiển hiện nửa phần mệt mỏi, cư nhiên thoạt nhìn tùy thời đều phải ngã xuống.
“Sao tới đây mà cũng không nói một tiếng? Nghỉ ngơi ở đâu vậy?” Đường Mộ Thần xuống xe, những lời quan tâm ân cần trong đầu nghẹn tại trong ***g ngực, chỉ nói mấy lời khách sáo giản đơn.
Kì An Chi liếc mắt nhìn y một cái, tự động trèo lên xe “Coi chỗ nào tiện thì chở mình đến đó.”
Đường Mộ Thần yên lặng ngồi xuống lái xe, chở hắn đến khách sạn gần nhà mình.
“Được rồi, cậu mau trở về đi!” Kì An Chi xuống xe, chỉ nói một câu, “Nhớ nhận điện thoại của mình.”
Từ xoang mũi rầu rĩ ừ một tiếng, Đường Mộ Thần trở về nhà, y quả thật còn nhiều việc cần hoàn thành, căn bản là không dừng lại được. Bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-vuong-tu-chang-thuong-vuong-tu/2289658/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.