Chương trước
Chương sau
Trở về khách sạn, đã là nửa đêm mười hai giờ.

Hai người ăn uống no nê rồi, dưới ánh sao đi dạo trên bờ cát nghe tiếng sóng vỗ rì rào, đợi đến khi thức ăn tiêu hóa hết rồi, lúc này mới quay về.

Con người quả nhiên là loài động vật có tình cảm, chỉ ở một gian phòng có vài ngày, cư nhiên sau khi trở về lại sinh ra một loại cảm giác ấm áp thân thiết như đã quay về nhà. Đường Mộ Thần cười thầm, định nhanh chóng đi tắm nước nóng, sau đó trèo lên giường ngủ một giấc, y quả thật có chút mệt mỏi.

Nhưng cửa vừa mở ra, phía sau đột ngột bị một sức mạnh túm lấy, hơi thở nóng hừng hực phả vào cổ y, trực tiếp đè y lên trên tường.

“Làm gì vậy?” Trong ngực căng thẳng, Đường Mộ Thần quay đầu lại trừng cái tên côn đồ phía sau, lại nhận lấy một nụ hôn nóng cháy.

Ngón tay linh xảo cầm lấy tấm bảng đừng làm phiền treo lên ngoài tay nắm cửa, đưa chân đạp sập cửa lại, còn nhấn khóa chìm, Kì An Chi có thể yên tâm lớn mật tiến hành loại vận động mà hắn đã luôn muốn làm.

Đường Mộ Thần nghe thấy tiến cửa sập mạnh, càng cảm giác được hành động cấp bách của Kì An Chi.

Một tay đã kéo áo của y lên, tiến vào bên hông, lưu luyến không đi. Lòng bàn tay nóng cháy giống như một mồi lửa, nhanh chóng khiến cho y đổ mồ hôi, cảm giác dính dính thật khó chịu.

Vừa nhíu mày, chợt nghe thấy tiếng máy điều hòa trong phòng ầm ì khởi đông, chỉ là nhất thời vẫn chưa mát lên được, muốn tìm cách đẩy hắn ra, thế nhưng lại càng khiến cho hai thân thể càng thêm gắn kết chặt chẽ.

Kì An Chi tựa hồ quyết tâm không cho y nói, tay kia cũng rất nhanh nhập cuộc, hành động giãy dụa phản kháng của Đường Mộ Thần tựa hồ chỉ làm cho hắn càng thêm hưng phấn.

Đã mất đi lợi thế hành động, bị nhốt trong góc tường nhỏ hẹp, vô luận Đường Mộ Thần bất mãn như thế nào đều bị người phía sau hung hăng ngăn chặn.

Mồ hôi càng ngày càng nhiều, hô hấp càng ngày càng gấp, tim cũng đập càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nóng. Thình lình, y cảm thấy sau lưng mát lạnh, là Kì An Chi túm lấy vạt áo của y kéo lên cao, hai đôi môi vừa tạm thời tách ra thì trước mắt tối sầm lại, chỉ trong một giây, áo của y đã bị ném xuống mặt đất.

Thần trí trong chốc lát quay trở lại, “An Chi…”

Đường Mộ Thần cũng không biết bản thân mình muốn nói gì, là muốn sao? Đúng vậy, y rất muốn. Thân thể trẻ tuổi qua một lần nếm thử tư vị hoan ái, vẫn là nhớ mãi không quên.

Thế nhưng trước đó là bởi vì bệnh của Kì An Chi, bệnh của mẹ y nên vẫn không có tâm tình, cũng không có dục vọng. Đợi đến khi mẹ có khởi sắc, Kì An Chi dần dần khang phục, dục vọng giống như con đê chắn Trường Giang và Hoàng Hà, có chút ngượng ngùng khó tả, trái lại càng thêm không dám phóng túng. Cẩn cẩn dực dực duy trì loại cân bằng yếu ớt, e sợ nếu không cẩn thận phá vỡ sẽ có hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Thế nhưng giờ khắc này, hắn cứ như thế mà tiến đến, tim đập mạnh và loạn nhịp một hồi, dục vọng thân thể y cũng bắt đầu thức tỉnh rồi.

Kì An Chi trở tay cởi áo của mình, lộ ra khuôn ngực trắng nõn xích lõa thì, Đường Mộ Thần cuối cùng cũng nhớ ra mình đang muốn nói gì.

Muốn làm cũng được, nhưng có phải đã đến phiên y ở mặt trên không?

“An Chi!” Tóm lấy bàn tay đang định luồn vào quần y, Đường Mộ Thần nhìn Kì An Chi, con mắt lóe sáng, ánh mắt nóng bỏng, “Em đến!”

Kì An Chi tà nghễ nhìn y, mỉm cười, nhưng càng thêm cố sức áp y lên trên tường, ngón tay linh xảo giật mạnh quần trong của y ra, cầm lấy thứ nam tính yếu đuối của y.

Cùng là đàn ông, thấy hắn cường thế như vậy, Đường Mộ Thần đương nhiên biết ý tứ đằng sau đó, trong lòng có chút ảo não, “Anh không thể mỗi lần đều như thế!”

Không ngờ lời lại khiến cho yêu nghiệt kia rầu rĩ cười nhẹ, hôn lên vành tai của y, thì thầm, “Anh hứa lần này sẽ không mạnh tay như lần trước nữa mà!”

“Không làm nữa!” Có chút hờn dỗi định đẩy hắn ra, nhưng cái tay phía dưới kia bất ngờ siết chặt, khiến cho Đường Mộ Thần cứng đơ người, hít một ngụm khí, toàn thân cứng ngắc, không dám phản kháng.

“Thực sự không làm sao?” Động tác tay nhẹ đi, rất có kỹ xảo từng chút từng chút vỗ về chơi đùa phân thân của y, khiến cho phân thân hư nhuyễn lập tức ngẩng đầu lên.

Thực sự là… quá không chịu thua kém rồi!

Đường Mộ Thần căm giận khinh bỉ phân thân không chịu nghe lời, nhưng vẫn là vô pháp ngăn cản thân thể như hút thuốc phiện vậy, mặc cho bàn tay kia tùy ý hoạt động, lôi kéo từng đợt từng đợt khoái cảm ập đến như thủy triều.

Quay đầu, có thể thấy ý cười trong mắt Kì An Chi, tuy không hiện rõ ra, nhưng bên khóe môi hắn vẫn ngưng tụ ý cười nồng đậm trông thật đáng ghét.

Không chút nghĩ ngợi, liền há mồm cắn lấy địa phương ấy, nhưng bị hắn dùng môi đón nhận, lộn xộn cùng một chỗ. Giống như kiên trì trấn an con thú nhỏ không nghe lời, chậm rãi đem lệ khí hóa thành ôn nhu.

Từ khi cắt đứt liên hệ, đã hơn một năm không hề làm chuyện như thế này, *** tích lũy tầng tầng lớp lớp như bài domino, chỉ cần một người khẽ động liền trút xuống ồ ạt. Chỉ được một lúc liền giải phóng trên tay đối phương.

Hai tay gác lên tường ồ ồ thở dốc, nhưng không đợi Đường Mộ Thần phục hồi tinh thần lại, liền cảm giác được Kì An Chi đem một ít chất dịch trắng mịn ấm áp đưa xuống giữa hai chân đang run nhè nhẹ của y.

“Đừng!” Tiếng kêu bén nhọn vang lên trong đêm, như một con thú nhỏ lọt vào bẫy, Đường Mộ Thần rít gào.

Đây là ý gì, đem chính thứ gì đó của y mà mở rộng thân thể của y, cũng quá khiến cho kẻ khác cảm thấy thẹn rồi!

“Chính là thứ đó của em mà, sao lại ghét bỏ nó chứ? ” Nụ cười của Kì An Chi vẫn không thay đổi, chỉ là trong mắt hiện rõ vẻ kiên quyết, ngón tay vẽ loạn vài vòng bên ngoài hậu đình đang co rút lại, đột nhiên cố sức đâm mạnh vào bên trong, rất thuận lợi đột phá trở ngại, thâm nhập vào bên trong dũng đạo nóng bỏng.

“Đừng mà!” Đường Mộ Thần càng thêm dùng sức giãy dụa, nhưng chỉ có thể khiến cho ngón tay kia hoạt động càng thêm dễ dàng. Thậm chí không cẩn thận lướt qua một điểm đặc biệt khiến cho thắt lưng y như muốn nhũn ra.

“Đừng lo lắng! Anh sẽ cho em!” Kì An Chi đưa tay còn lại giữ lấy thắt lưng Đường Mộ Thần, ở trên cổ y kịch liệt hôn liếm, phía dưới, ngón tay thứ hai rất nhanh xâm nhập vào, ngón tay thứ ba cũng nhanh chóng tham gia.

Thân thể trẻ tuổi không thể nhịn được quá lâu, huống chi trong không khí tràn ngập mùi tanh nồng đặc trưng của giống đực sau khi phát tiết, chỉ thô sơ mở rộng một chút, Kì An Chi liền không nhịn nổi mà đem phân thân trướng đau đâm tới.

“Anh…” Đường Mộ Thần lời còn chưa dứt, liền hóa thành tiếng thở dốc. Cảm giác đau đớn do bị cường ngạnh xâm nhập khiến cho gân xanh trên trán y nổi cả lên, hỗn đản! Sao lại để cho hắn làm chứ?!

Kì An Chi lúc này cũng chẳng hơn gì, phân thân bị siết chặt rất khó chịu, nếu tiến tới thì sẽ khiến cho Đường Mộ Thần bị thương, mà lui ra thì sẽ khiến cho mình bị thương. Chỉ có thể tạm thời nhẫn nại, dùng hai tay rảnh rỗi cố gắng trấn an thân thể đối phương, “Thả lỏng, Thần Thần! Mau thả lỏng!”

Đường Mộ Thần hít một hơi thật sâu, biết lúc này mà tùy hứng thì hoàn toàn chẳng có ích lợi gì, thậm chí càng khiến cho y ăn đắng thêm, “Vương bát đản! Muốn giết tôi à?!”

Nghe thấy y còn có thể mắng ra tiếng, Kì An Chi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, lấy lòng hôn lên cổ y, “Thần Thần là ngoan nhất! Để anh đi vào, cho anh vào đi mà!”

Nhận thấy được y đã thả lỏng, Kì An Chi không ngừng cố gắng tiến vào, trong khi đó Đường Mộ Thần quay đầu qua một bên không kêu ra được tiếng nào nữa, chỉ có thể tùy ý cho cái loại cảm giác bị lấp đầy ấy dần dần xâm chiếm đầu óc của mình.

Bắt đầu động nhè nhẹ, động tác từng chút từng chút mạnh thêm, dịch ruột non cũng tiết ra, giúp cho việc tiến xuất càng thêm dễ dàng, tiếng thở dốc dần dần biết thành tiếng rên rỉ, hai thân thể chặt chẽ tương liên phát ra tiếng nước *** mỹ. Thân thể bất tri bất giác đã hoàn toàn thả lỏng xuống, tìm được tiết tấu của đối phương cùng nhau lắc lư.

Mười ngón tay gắt gao bám lấy bức tường, hứng lấy từng cú đánh mạnh mẽ từ phía sau, hai khỏa thù trước ngực bị một bàn tay cố sức đùa bỡn, phân thân phía dưới cũng không được buông tha. Hỏa dục trong thân thể bốc cháy hừng hực, dường như muốn thiêu đốt cả cơ thể, toàn thân trên dưới nơi nơi đều ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi của hắn, mồ hôi của y, hòa cùng một chỗ. Không biết cái điều hòa kia có hư không, sao một chút hiệu quả cũng không có?

Đến khi thắt lưng bị hai bàn tay hắn giữ chặt lấy, những cú đánh phía sau càng lúc càng trở nên kịch liệt thì Đường Mộ Thần cũng thở dài một hơi, hắn hẳn là sắp đến rồi, tâm thần buôn lỏng, y thiếu chút nữa sớm lần thứ hai phát tiết, lại bị hắn đưa tay ngăn chặn.

“Thần Thần, cùng nhau!”

Được rồi, vậy cùng nhau!

Tựa như tâm linh thương thông, hai người lần thứ hai môi lưỡi giao hòa, triền miên hôn sâu, cùng nhau đạt đến đỉnh.

Đợi hai người cuối cùng cũng cảm thấy khí lạnh, song song mở mắt, Kì An Chi nở nụ cười tà mị, bế xốc y lên, dùng giọng nói hơi hơi khàn khàn bảo “Đi tắm!”

Nhìn ánh mắt hắn vẫn còn chưa thỏa mãn, Đường Mộ Thần đột nhiên nhớ tới, cha mẹ muốn để cho y nghỉ ngơi một chút, nhưng mà đêm nay, chẳng biết sẽ bị tên yêu nghiệt kia lăn qua lăn lại đến mấy lần nữa…

(PS: đầu phiếu a! Nhắn lại a! )

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.