Hô hấp tại giờ khắc này lặng yên ngưng trệ.
Nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ từ ***g ngực của đối phương, Đường Mộ Thần tựa như kẻ phạm tội chờ đợi sự phán quyết, thấp thỏm không yên. Không thể nhìn thấy biểu tình của Kì An Chi, chỉ có thể nghe thấy giọng nói đều đều lãnh đạm của hắn vang lên,
“Vì cái gì mà xin lỗi? Là bởi vì không sớm phát hiện ra mình bị bệnh? Vì thế mà cảm thấy lương tâm bất an sao?”
Nhẹ tay ôm lấy vai hắn, hấp thu một chút cảm giác ấm áp, Đường Mộ Thần kiên định bác bỏ, “Không! Không phải vì chuyện này… Bất quá về chuyện này mình cũng phải xin lỗi.”
“Để làm gì?” Trong bóng tối không thể bị người khác nhìn thấy, biểu tình trên mặt của Kì An Chi hoàn toàn không bình tĩnh như giọng nói. Trên mặt hắn phảng phất như bị nứt ra, có chút mừng rỡ, cũng có chút không thể tin được.
“Mình… mình không nên như vậy!” Tuy rằng gian nan, nhưng Đường Mộ Thần nghiến răng nói ra những lời này, “Dù thế nào đi nữa cũng không nên đối với cậu như vậy.”
Không thể không nói tiếng nào mà cắt đứt liên hệ. Cũng không phải là tình một đêm, nhưng cảm giác tựa như tỉnh lại liền cứ như vậy mà đi không từ giã. Tình cảm nhiều năm như thế, dù cho có là đối với bạn bè bình thường cũng không thể làm như vậy đi?
Đường Mộ Thần có chút ảo não, phương thức xử lý của y lúc đó thật là có chút không hợp tình hợp lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-vuong-tu-chang-thuong-vuong-tu/2289651/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.