Đêm càng lúc càng khuya.
Rèm cửa bị gió đêm thổi qua, phát ra tiếng loạt soạt rất nhỏ.
Đường nhìn từ khách sạn này rất tốt, xuyên qua ô cửa sổ, xa xa có thể trông thấy những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời như những đốm lửa nhỏ.
Trong phòng, một màn tỉnh cảm mãnh liệt như lửa mới vừa rồi tựa như chưa hề xảy ra. Sau một nụ hôn triền miên thâm tình, không khí trở nên trầm lắng, phảng phất chỉ có một chút lưu luyến.
Lần đầu tiên thanh tỉnh mà ôm nhau cùng một chỗ, lắng nghe tiếng tim đập nhẹ nhàng, trong một thoáng, Kì An Chi bỗng nhiên nghĩ đến một câu thơ cổ “Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số.”
(Thước kiều tiên-Tần Quán, Nguyễn Xuân Tảo dịch: Gió vàng, móc ngọc một gặp nhau, Hơn biết mấy người đời gần gụi.)
Hắn không biết dùng vào lúc này có hợp không, thế nhưng hắn cảm giác thấy rất giống, một cảm giác yên bình, dường như trong một khắc ấy họ cùng hòa vào đất trời, cùng nhau nhập làm một.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc y, giọng nói trầm ấm vang lên khe khẽ trong đêm tối, nghe càng khiến kẻ khác thêm trầm mê, “Thần Thần, Thần Thần.”
Không có tiếng đáp lại, chỉ là mấy ngón tay đang đặt trên ngực hắn đột nhiên nghịch ngợm vẽ vòng vòng.
“Thần Thần, nếu em đã nắm lấy tay anh, anh sẽ không bao giờ… thả em đi nữa.”
“Thế nhưng, nếu như thật sự ngày đó đến, anh sẽ phải buông em ra.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-vuong-tu-chang-thuong-vuong-tu/2289648/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.