Sau Tết dương lịch của phương Tây là Tết âm lịch truyền thống của dân tộc Trung Hoa.
Đường Mộ Thần vẫn như thường lệ, bay đến một khu nghỉ mát ấm áp ven biển, cùng ăn Tết với người mẹ ốm yếu. Hàng năm cũng chỉ có lúc này, mới là thời gian hiếm hoi để người một nhà đoàn tụ, vì vậy Đường Mộ Thần vô cùng quý trọng.
Mặt trời chiều ngả về tây, ánh nắng chiều từ xa xa phản chiếu xuống mặt biển sáng lấp lánh, đẹp đến nao lòng. Làn gió nhẹ ấm áp trên biển lướt qua những tán lá cây, tạo nên những vũ điệu tuyệt mỹ.
Đường Mộ Thần đỡ mẹ chầm chậm bước đi trên con đường nhỏ, ánh mặt trời phủ xuống hai mẹ con, bóng hai người hòa làm một. Cha đỡ ông đi đằng trước, hai cha con đang nói chuyện gì đó, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười sang sảng.
Cảm giác như thế này, thực sự tốt.
“Thần Thần nhà chúng ta đã cao đến thế này rồi!” Bà Đường- Trầm Bích Vân ngẩng mặt nhìn đứa con độc nhất đã lâu không gặp, tràn đầy kiêu ngạo mà yêu thương, “Chỉ là mẹ không thể ở bên cạnh chăm sóc con, Thần Thần, con có trách mẹ không?”
“Sao có chuyện đó?” Đường Mộ Thần sẽ không trách mẹ, chỉ là có chút tiếc nuối, không thể giống như những đứa trẻ bình thường, lớn lên trong vòng tay chăm sóc của mẹ, vô ưu vô lo hưởng thụ tình yêu thương của bà.
Khi còn bé, mỗi lần nhìn thấy những đứa trẻ khác nhảy vào trong lòng mẹ mà nhõng nhẽo, khiến cho y đều vô cùng ao ước. Còn có ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-vuong-tu-chang-thuong-vuong-tu/45347/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.