“Thần Thần, tỉnh tỉnh! Mau tỉnh lại!” Kì An Chi không ngừng gặm cắn lên má, mặt, mũi, lỗ tai của quả táo, kéo y ra khỏi giấc mộng.
Cố sức nâng lên mí mắt nặng trĩu, Đường Mộ Thần mới nhận ra Kì An Chi không biết từ khi nào đã giúp y tẩy sạch thân thể, thay một bộ đồ mới. Lúc này, y đang nằm trong lòng hắn ngồi trên đỉnh núi nhìn về hướng đông.
“Nhìn kìa! Mặt trời mọc rồi!” Kì An Chi vui vẻ chỉ hướng có một quầng ánh sáng màu hồng ở xa xa. Trên gương mặt hắn lúc này có vẻ thơ ngây, không hề lưu lại chút gì là lạnh lùng tâm cơ, lộ ra phần tinh khiết nguyên thủy nhất.
Đường Mộ Thần bị nụ cười kia mê hoặc, nhịn không được vươn tay chạm vào, nhận thấy động tác của y, Kì An Chi dịu dàng bắt lấy tay y đặt lên mặt mình, cúi người cho y một nụ hôn lên trán, “Xem mặt trời mọc trước có được không?”
Đường Mộ Thần nhất thời đỏ lựng đến tận mang tai, nói như vậy chẳng khác nào y đang muốn làm chuyện gì đó, định rút tay về, lại bị Kì An Chi mười ngón giao nhau không buông ra, chỉ dùng tay kia chỉnh lại tư thế, để cho y ngồi cao lên một chút.
Bản năng ngồi ở trong lòng hắn tìm vị trí thoải mái nhất, để lỗ tai áp vào trái tim hắn, cùng nhìn về phía mặt trời mọc.
Xung quanh yên tĩnh cực kỳ, dường như những sinh vật khác vẫn đang chìm trong giấc ngủ, Đường Mộ Thần có thể nghe thấy tiếng trái tim Kì An Chi đập mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-vuong-tu-chang-thuong-vuong-tu/45342/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.