Chỉ cần nghĩ đến Kì An Chi đang ở ngay đằng sau nhìn mình, Đường Mộ Thần không cách nào bình tĩnh được, tắm vội vội vàng vàng, chạy vào trong bụi cây mặc quần áo xong mới dám đi ra.
Vừa nhấc đầu đã nhìn thấy tên yêu nghiệt kia nhìn mình cười đến mê người, “Mình nghĩ ra vụ thắng thua mới nãy nên bắt cậu làm gì rồi!”
Dưới bầu trời đầy sao, gương mặt của hắn như được phủ một lớp ánh sáng mờ ảo, đẹp đến phi tự nhiên, giống như ác ma sinh ra từ trong bóng tối, khuôn ngực trắng nõn lộ ra thoải mái, dưới ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra vô hạn mê hoặc. Chiếc khăn tắm quấn hờ quanh eo, thứ giữa hai chân như ẩn như hiện, cảnh xuân không hề che dấu mà hiện ra.
Đường Mộ Thần không tự chủ được mà khô khốc cả miệng, ánh mắt chăm chú của Kì An Chi nhìn y, tựa hồ còn sáng hơn tất cả những ngôi sao trên kia, dường như xuyên qua tâm y, có một loại cảm giác áp bách vô hình, bức y đến không thể thở nổi, y miễn cưỡng bảo trì gương mặt bình thản, khàn khàn hỏi, “Cậu muốn gì?”
Kì An Chi cười càng khiến Đường Mộ Thần thêm sợ hãi, “Mình chỉ vừa suy nghĩ, từ trước đến giờ chúng ta chỉ toàn so tài bằng mấy trò trẻ con, lúc này… không bằng chơi một trò chơi kích thích đi!”
Tim Đường Mộ Thần đập bình bịch, tên yêu nghiệt này muốn làm gì đây? Ngữ khí càng thêm cứng nhắc, “Có chuyện gì thì nói đi! Cậu muốn lài gì?”
Kì An Chi dùng động tác cực kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-vuong-tu-chang-thuong-vuong-tu/45338/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.