

Ta là nghiệt chủng mà mẫu thân để lại sau khi hòa ly.
Chỉ vì đôi mắt đào hoa giống với cha ruột, ta trở thành nơi để bà trút giận suốt bao năm.
Mười bốn năm qua, ta học cách sống sót dưới thước trúc và những lần bị hãm hại.
Thế mà bà lại vì lấy lòng kế phụ, đem ta gả cho một lão Hàn lâm sáu mươi tuổi làm kế thất.
“Với xuất thân của ngươi, có người chịu lấy đã là phúc phận rồi.”
Ta trốn dưới hành lang, siết c.h.ặ.t lá thư gửi về Trường An.
Mẫu thân, người dạy ta chấp nhận số mệnh, ép ta cam chịu.
Nhưng người đã quên — nghiệt chủng cũng biết hận.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.