Thấy bà xem sách dễ mỏi, ta liền học cách nấu trà dưỡng thần mang đến.
Ta không vượt khuôn phép, chỉ âm thầm, đúng lúc, đưa đến những gì bà cần.
Ta không tranh, không cướp, chỉ như mưa xuân thấm đất, len lỏi trở thành một phần thiết yếu trong cuộc sống của bà.
Cơ hội xuất hiện sau ba tháng.
Lão phu nhân cảm lạnh, mệt mỏi uể oải.
Vài ma ma quản sự mang chuyện lặt vặt đến xin ý kiến, khiến bà càng thêm khó chịu.
Ta quỳ trước giường, ấn nhẹ thái dương cho bà, dịu giọng nói:
“Nếu tổ mẫu tin tưởng, những chuyện nhỏ nhặt ấy, cháu gái có thể nghe thay rồi bẩm báo lại sau.”
Lão phu nhân nửa nhắm mắt, trầm ngâm hồi lâu, rồi khẽ vỗ tay ta:
“Con bé này tâm tư cẩn trọng, cũng đủ trầm ổn.”
“Thôi được, những việc linh tinh như quà cáp, sổ chi tiêu, cứ để con tạm thay ta nghe qua là được.”
Không có thẻ bài, không có chỉ thị chính thức.
Nhưng ta đã được phép tùy ý ra vào Di An Đường và tham gia xử lý việc vặt trong phủ.
Quyền lực, nhiều khi không nằm ở danh phận — mà nằm ở thông tin và thủ đoạn.
Ta xử lý công việc đâu ra đó, rõ ràng rành mạch, vừa có uy nghi của trưởng nữ, vừa giữ lòng nhân hậu của nữ nhi. Quan trọng hơn cả, ta khiến lão phu nhân cảm nhận được rằng — mọi chuyện vẫn nằm trong tay bà, mà còn bớt phiền hơn trước.
Tất nhiên, ta cũng không quên người mẹ tốt của ta.
Có trái cây ngon, lụa là gấm vóc hợp thời gì mới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phong-te-vu-lai/5210038/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.