Tiết Dao bị giam lỏng trong chính viện suốt ba tháng.
Ta thì tỏ ra lo lắng từng ngày, luôn đến trước cổng viện cầu xin bà t.ử canh gác nới tay, mang theo từng bát canh tẩm bổ nấu kỹ. Ta còn quỳ trước thư phòng của Nguyên Bạc Giản, mắt đẫm lệ:
“Phụ thân, dù là muôn vàn sai lầm, mẫu thân cũng là mẹ ruột của nữ nhi.”
“Giam ba tháng cũng đủ rồi. Nữ nhi sắp đến lễ cập kê, nếu không có mẫu thân ở đó, e rằng người ngoài sẽ dị nghị rằng nhà họ Nguyên bất hòa.”
Từng lời ta nói đều vì danh tiếng gia tộc, từng câu đều thể hiện sự hiếu thuận.
Nguyên Bạc Giản nhìn gương mặt đẫm nước mắt của ta, cuối cùng cũng mềm lòng:
“Thôi được rồi, nể mặt Thần nhi, để bà ta ra ngoài.”
Ta dập đầu cảm tạ, trong mắt ẩn giấu là tia lạnh lùng.
Thả ra là tốt.
Giam lỏng thì tính gì là đau khổ? Sao sánh được với việc mất sạch tôn nghiêm giữa bàn dân thiên hạ, như vậy thú vị hơn nhiều.
Tối trước lễ cập kê, ta đến Thanh Y uyển một chuyến.
Chu Niệm Dao bị nhốt còn lâu hơn, tinh thần đã mục ruỗng giữa cô lập và sợ hãi. Nàng co ro nơi góc tường, tóc tai rối bù, ánh mắt đờ đẫn.
Ta bước đến, ngồi xuống trước mặt.
“Niệm Dao muội muội, ngày mai tỷ tỷ làm lễ cập kê, mẫu thân cũng sẽ đến đấy, muội có muốn ra xem không?”
“Tỷ nhớ muội từng rất thích mấy trò này mà.”
“Khi ba tuổi đã biết khóc lóc ăn vạ để ép tỷ tỷ quỳ xuống xin muội tha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phong-te-vu-lai/5210039/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.