Làn da trắng nõn hiện ra trong không khí.
Trên đó chằng chịt vết sẹo cũ, đủ hình dạng, rõ mồn một đập vào mắt toàn bộ khách khứa.
Tiếng hít khí lạnh vang lên liên tiếp:
“Trời ơi! Đại tiểu thư của Nguyên phủ phải chịu đòn bao lâu rồi mới thành ra thế kia chứ!”
“Bảo sao lần nào đại tiểu thư cũng ăn mặc kín đáo thế, hóa ra là đang che giấu cho mẫu thân mình!”
“Tin đồn hóa ra là thật! Thế gian này đúng là có người mẹ độc ác đến thế!”
“Mới nãy còn dõng dạc nói nuôi dạy cực nhọc, giờ nghĩ lại chỉ thấy chua xót!”
Ta vội vàng dùng tay kia che lấy vết sẹo, nước mắt trào ra, giọng run run biện hộ:
“Không phải đâu… Mẫu thân chỉ là bị che mờ lý trí… Người yêu thương Thần nhi thật lòng…”
Ta càng bênh vực, tội trạng của bà càng được chứng thực.
Lại càng khiến bộ dạng của bà trông tàn nhẫn hơn bội phần.
Lễ cập kê tuy bị phá hỏng — nhưng ta đã trở thành quý nữ đáng thương nhất Trường An.
Tiết Dao và Chu Niệm Dao thì hoàn toàn thân bại danh liệt.
Ngược lại, hình ảnh Nguyên Bạc Giản “si tình yêu lầm người” lại được nâng cao hơn bao giờ hết.
Còn sự kiên cường và hiếu thuận của ta, được giới quý tộc Trường An ca ngợi không dứt.
…
Trong Di An Đường, hương trầm nhè nhẹ lan tỏa.
Lão phu nhân khẽ nói: “Quỳ xuống.”
Ta lập tức quỳ theo lời, im lặng không phản kháng.
Bà lần chuỗi Phật châu, ánh mắt dừng lại nơi ta:
“Biết vì sao phụ thân con hơn mười năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phong-te-vu-lai/5210040/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.