Nàng dùng sức đẩy mạnh ta về phía trước.
Ta loạng choạng vài bước, vừa hay ngã quỳ xuống chính giữa đại sảnh.
Ánh mắt hoảng hốt, vô lực, như hươu non bị kinh động, rụt rè ngước nhìn Nguyên Bạc Giản.
Trong mắt ta, ánh lên đôi mắt đào hoa giống hệt ông.
Toàn thân Nguyên Bạc Giản chấn động, trong đáy mắt trào dâng là áy náy và đau lòng cuồn cuộn như sóng.
“Thần nhi…”
“Đủ rồi!” — Chu tiên sinh đột ngột bật dậy, sắc mặt xám ngoét.
“Nguyên Bạc Giản! Nhà họ Chu không hoan nghênh ngài, mời ngài rời khỏi!”
Mắt Nguyên Bạc Giản lập tức cuộn sóng.
Ông bước lên một bước, kéo ta ra sau lưng bảo hộ.
“Chu Vân Phong, đây là giáo dưỡng của nhà ngươi sao? Để muội muội ra tay với trưởng tỷ?”
Chu tiên sinh mặt tái mét.
Niệm Dao bị khí thế ông áp chế, rụt cổ lại, nhưng rất nhanh liền ngẩng đầu, òa khóc nhào vào lòng mẫu thân:
“Mẫu thân! Mau đuổi hắn đi đi!”
Mẫu thân theo phản xạ đỡ lấy Niệm Dao, ánh mắt phức tạp nhìn Nguyên Bạc Giản.
Ông cũng chăm chú nhìn bà, không giấu diếm tình ý trong lòng.
Ngay trước mặt bao nhiêu người, ông cẩn thận đỡ ta đứng dậy.
Chu tiên sinh thấy vậy, đành cứng mặt lên tiếng:
“Nguyên đại nhân, xin mời về cho. Chuyện nhà họ Chu, không cần ngài quan tâm.”
“Vậy sao?” — Nguyên Bạc Giản khẽ cười lạnh.
“Chu đại nhân nói vậy, tức là số bạc ba ngàn lượng mà ngài biển thủ từ công quỹ nha môn, cũng là chuyện trong nhà sao?”
Chu tiên sinh như bị bóp cổ, sắc mặt tái xám, cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phong-te-vu-lai/5210033/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.