Hôm ấy, Chu tiên sinh và mẫu thân trò chuyện trong phòng.
Ta len đến sát cửa sổ nhỏ để nghe lén.
Giọng nói dịu dàng của Chu tiên sinh vọng ra, nhưng lời ông nói lại khiến toàn thân ta lạnh toát.
“Nguyên Trần sang năm đã đến tuổi cập kê, cũng nên bắt đầu bàn chuyện hôn sự.”
Mẫu thân cười hỏi:
“Phu quân đã chọn được người rồi sao?”
“Là ân sư của ta khi còn là Hàn lâm, Vương đại nhân. Chính thất mất năm ngoái, gia phong liêm khiết.”
“Tuy tuổi hơi lớn, nhưng Nguyên Trần được gả sang đó, chính là đường đường chính chính làm Hàn lâm phu nhân.”
“Tuổi hơi lớn?” Mẫu thân cười giễu.
“Chỉ e còn hơn cả tuổi của lão gia chứ chẳng ít?”
Chu tiên sinh cười nhẹ:
“Sáu mươi ba rồi. Nhưng cũng vì vậy mới không chấp nhặt chuyện xuất thân của nó. Hôn sự thế này, đối với nó mà nói đã là trèo cao rồi.”
Giọng mẫu thân vô cùng tự nhiên, không hề có lấy một lời bênh vực ta:
“Phu quân nói phải. Loại nghiệt chủng như vậy, có thể gả vào Hàn lâm phủ, đúng là phúc phận của nó.”
“Việc này, rất tốt.”
Móng tay ta bấu c.h.ặ.t vào da thịt.
Ta lặng lẽ lùi về, quay lại phòng nhỏ.
Ngoài trời mưa rả rích, nhưng tai ta chỉ nghe thấy tiếng m.á.u trong người đang lạnh dần.
Bọn họ muốn vắt cạn giá trị cuối cùng của một “nghiệt chủng” như ta, đẩy ta vào lòng một lão Hàn lâm đã gần đất xa trời, dùng quãng đời còn lại của ta để đổi lấy một chút quan hệ mỏng manh giữa nhà họ Chu và Hàn lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phong-te-vu-lai/5210032/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.