Khi Niệm Dao tròn ba tuổi, đã bắt đầu biết nhận người.
Muội ấy được nhũ mẫu bế trong tay, đôi mắt tròn xoe tò mò nhìn ta đứng bên cạnh, giọng non nớt hỏi:
“Mẫu thân, nàng… nàng ta là ai?”
Mẫu thân đang cùng Chu tiên sinh đ.á.n.h cờ.
Nghe vậy, tay cầm quân cờ khẽ khựng lại.
“Nàng là tỷ tỷ của con, A Trần.”
“A… Trần?” Niệm Dao nghiêng đầu, lặp lại.
Giọng mẫu thân nhạt như làn khói:
“Phải, Nguyên Trần.”
Tên của ta là do mẫu thân đổi.
Vốn dĩ, chữ trong tên ta là “Thần”.
Về sau hòa ly.
Bà nói ta là hạt bụi không sao phủi sạch trên xiêm y lộng lẫy của đời bà.
Thế nên đổi thành chữ “Trần”.
Còn tên của muội muội — là vì trong khuê danh của mẫu thân có chữ “Dao”.
Chu tiên sinh liền đặt cho muội muội cái tên “Niệm Dao”.
Ý là ghi nhớ mẫu thân, nâng niu như bảo vật.
Một người là bụi đất bị ghét bỏ, một người là châu ngọc được trân quý.
Ngay từ cái tên, vận mệnh đã phân rẽ.
Từ ngày đó, Niệm Dao dường như nảy sinh hứng thú khó hiểu với ta.
Muội ấy bắt đầu lẫm chẫm theo sau ta như một chiếc đuôi nhỏ, miệng không ngừng gọi “tỷ tỷ, tỷ tỷ”.
Ban đầu chỉ là dò xét, thấy ta không tránh, liền càng thêm bạo dạn.
Muội sẽ nhét vào tay ta chiếc bánh điểm tâm mới c.ắ.n dở.
Hoặc ném con b.úp bê vải đã chơi chán lên đầu gối ta.
Vì sự thân cận ấy của Niệm Dao, ánh mắt mẫu thân nhìn ta cũng bớt đi đôi phần chán ghét.
Dẫu không thể gọi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phong-te-vu-lai/5210030/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.