Hỏi thế gian tình là gì, mà sao ai cũng phải chìm trong đau khổ? Trao trọn vẹn trái tim cho một người, liệu có nghĩa lý gì hay không? Chung thủy, tại sao lại khó khăn đến vậy? Cứ ngỡ cả đời này sẽ bên nhau, vậy mà thời gian cũng có thể làm phai mờ đi hết thảy. Giá như không gặp nhau thì sẽ không yêu, lại càng không đau như bây giờ.
Viên Tri Mạch và Dung Tầm lấy nhau, nhưng sau hai năm tình nghĩa, y đã không thể nào giữ được trái tim của hắn. Hắn giống như con chim lớn bay lượn trên bầu trời tự do, không hề có điểm dừng. Còn y lại giống như con chim non bị nhốt trong lồng sắt. Nhìn hắn tự do ngoài kia, y bất lực. Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến. Đối với hắn, y chẳng là gì cả. Hắn bỏ mặc y, để y cô đơn, để rồi sau khi chết đi, cả hai đều chỉ hy vọng nếu có kiếp sau sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Thời điểm y quay lại năm tháng xưa, Viên Tri Mạch lại nhìn y với ánh nhìn của tình yêu thương vô hạn, lại vô thức khiến trái tim y một lần nữa rung động thật sâu thật sâu. Hắn và y, liệu còn có thể cùng nhau chung bước? Hay mỗi người sẽ là cách biệt tựa trăm năm?