Viên Tri Mạch không trả lời, chỉ càng ôm chặt.
Bên tai có tiếng gió gào thét, động tác Dung Tầm thực linh hoạt, cho dù ôm thêm một người vẫn di chuyển nhẹ nhàng vững vàng, cả tiếng thở dốc cũng không có.
Hắn mím môi, khóe môi khẽ nhếch lộ ra nụ cười.
Tuy rằng vừa rồi nói như rất có lý, nhưng Viên Tri Mạch biết mình làm như vậy kỳ thật rất ngu xuẩn. Nếu phỏng đoán sai lầm còn tốt, nếu thật sự có việc đó thì một mình Dung Tầm có lẽ có thể miễn cưỡng chạy trốn, nhưng có thêm người vướng víu chạy trốn không thể dễ dàng, có khi sẽ bị liên lụy.
Nhưng thật sự ngồi một chỗ chờ đợi, cái tư vị này thật là quá gian nan.
Động tác Dung Tầm chậm dần rồi ngừng lại, chân Viên Tri Mạch dẫm lên mặt đất cứng rắn. Bốn phía an tĩnh, không phải ảo giác sao cảm thấy trong không khí này có chút không bình thường, lại không nhận ra rốt cuộc là cái gì.
"Tới rồi?"
Dung Tầm ừ một tiếng, ôm người nấp vào một góc khuất nhìn về phía cửa. Cửa nhà vẫn đóng kín, nhìn không ra có bất cứ cái gì bất thường. Nếu có khả năng bị mai phục, hắn tất nhiên sẽ không ngốc mà mạo hiểm đi vào.
Viên Tri Mạch đột nhiên nói.
"Người bên trong có biết ta hay không?"
"Chắc là không biết."
Lời vừa nói ra, Dung Tầm liền nhíu mày.
"Ngươi muốn làm cái gì?"
"Ta đi thăm dò xem, nếu không có cái gì ngươi hãy đi ra."
Viên Tri Mạch thực bình tĩnh.
"Dung Tầm, chúng ta không có thời gian để lãng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-tam-cong-tu-trong-sinh/754285/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.