Mắt phượng của Dung Tầm bỗng nhiên thoáng hiện một tia chán ghét lẫn phẫn nộ, ngay sau đó liền trở lại tươi cười. 
"Sao lại như thế chứ? Mạnh huynh cũng quá coi thường Dung Tầm, bất quá chỉ là một tiểu quan mà thôi." 
Trái tim Viên Tri Mạch đau đớn, toàn thân lạnh lẽo. Quả nhiên, vì ích lợi trước mặt, hắn vẫn không ngại giẫm đạp bất cứ cái kia. 
Mạnh Thiếp tươi cười có chút đắc ý. 
"Một khi đã như vậy......" 
Nói xong liền động thủ kéo áo khoác ra. Khi áo khoác bị xốc lên lộ ra một phần sườn mặt tuyệt đẹp với làn da trắng như tuyết, đột nhiên Mạnh Thiếp thở dốc dùng sức kéo...<HunhHn786> 
Một bàn tay vươn tới đè lại áo khoác sắp bị xốc lên hết. Mạnh Thiếp không khỏi giận dữ hô to. 
"Ngươi?" 
"Mạnh huynh, vốn dĩ nhìn cũng không sao, chỉ là......" 
Hắn dùng một ngón tay ngoắc ngoắc. 
"Mạnh huynh đưa lỗ tai lại đây." 
Họ nói chuyện rất nhỏ, Viên Tri Mạch bị đè ở trong áo khoác nghe không rõ ràng lắm. Ngay sau đó liền nghe thấy Mạnh Thiếp hoảng sợ cười to. 
"Đã nghe nói Dung Tầm trước nay phong lưu, thì ra cũng chơi đến mức này? Ha ha ha......" 
Dung Tầm cười khổ. 
"Vậy thì không cần sợ không nghe lời? Ai da, thể diện của ta hoàn toàn nhờ Mạnh huynh, còn xin Mạnh huynh bảo mật cho ta. Nếu việc này truyền tới tai phụ vương ta, chỉ sợ ông thế nào cũng sẽ chém đứt chân của ta." 
"Ha ha ha...... Đó là đương nhiên." 
Mạnh Thiếp thấy Dung Tầm nói như vậy thì lửa giận cũng ném đến sau đầu. 
"Dược tính sẽ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-tam-cong-tu-trong-sinh/255025/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.