Viên Tri Mạch giật mình, đã nhiều ngày không gặp Viên Thái phó, hôm nay khó có được rảnh rỗi. Viên Tri Mạch cung kính đáp ứng, được người đỡ vào thư phòng.
Viên Thái phó cho mọi người lui ra hết mới nhìn về phía Viên Tri Mạch đứng ở đối diện. Trên gương mặt thanh tú của Viên Tri Mạch hơi hơi đỏ ửng, hơn nữa trên mặt vẫn còn băng gạc, ngoan ngoãn đứng yên có vẻ còn nhỏ hơn so với ngày thường một chút.
Viên Thái phó không nói lời nào, Viên Tri Mạch cũng không vội, đứng an tĩnh như cũ, thoạt nhìn yếu ớt vô hại.
Viên Thái phó không khỏi xoa xoa cái trán.
Đứa nhỏ này vốn dĩ đã cứng cỏi, sau khi khỏi bệnh nặng từ có chút kiêu ngạo tính cách trở nên trầm ổn, càng giống mẫu thân sớm đã mất của nó.
Hiện giờ đứa con đứng ở nơi đó, thế nhưng làm Viên Thái phó nhớ tới thiếu nữ năm xưa. Người đã đứng trước mặt ông, nói cười vui vẻ, rồi lại có biểu tình bình tĩnh.
“Ta muốn công tử cưới ta, chọn một ngày lành, công tử có thể mang sính lễ đến.”
Chỉ là giọng nói tiếng cười không còn ở bên tai, giai nhân đã sớm rời xa, thiên sơn mộ tuyết vô tung ảnh.
Ông khe khẽ thở dài, ngồi xuống.
“Đôi mắt thế nào?”
Viên Tri Mạch sờ sờ băng gạc.
“Vết thương đã tốt, đại phu nói không có tổn thương đến con ngươi. Nhưng cũng không biết vì sao lại nhìn không thấy, nghe nói bởi vì máu bầm gây trở ngại, chờ máu bầm tan hết sẽ khỏi.”
Viên Tri Mạch không nhắc tới ngữ khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-tam-cong-tu-trong-sinh/255034/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.