Chương trước
Chương sau
Viên Tri Mạch bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện mình đã chạy tới chỗ Dung Tầm. Hai chân mềm nhũn, quỳ thật mạnh xuống trước mặt Dung Tầm, Viên Tri Mạch nhìn chằm chằm gương mặt gầy gò, đã không còn chút nào phong lưu tuấn mỹ ngày trước. Miệng há to muốn nói chuyện lại đột nhiên không biết nên nói như thế nào, một giọt lệ nhẹ nhàng rơi xuống.
Dung Tầm đau lòng nhìn người cũng gầy yếu trước mắt, theo bản năng liền giơ tay định đỡ, nhưng lúc này hắn cũng đã không còn sức lực, chỉ cười khổ nói.
“Ngươi ở bên kia khóc không được, phải đến bên này khóc, cố tình làm lòng ta....”
Lời nói còn chưa dứt, môi đã bị chặn. Động tác tùy ý mà quyết liệt, hơi thở quấn quanh ở bên nhau. Trái tim không khống chế đập nhanh hơn, rung động như xuyên qua thể xác và tinh thần!
Mắt Dung Tầm sáng lên!
Mỗi lần tai vạ đến, liền sẽ có triền miên, đây có tính là tưởng thưởng không?
Hắn vội vàng dùng mắt cho lui mấy ảnh vệ đứng phía sau xem kịch. Một đám cười hì hì, còn như đang rủ rê thêm người khác. Mấy chục đôi mắt nóng rát nhìn chằm chằm xem trò hay! Thậm chí còn có mấy tên gan lớn trộm ra dấu với hắn.
Dung Tầm thiếu chút nữa tức đến phun ra máu.
Muốn nhìn đông cung sống à. Đi tìm chết!
Tuy rằng không muốn cho bọn vô lại này xem kịch vui, nhưng thật sự không bỏ người này ra được. Hắn đột nhiên giơ tay lên, dùng hết sức lực xốc áo khoác trên người đem hai người bao lại. Áo khoác to rộng, cho dù người bên ngoài đều biết bọn họ đang làm cái gì, cũng không có biện pháp xem rõ ràng.
Đám ảnh vệ đồng thời bóp cổ tay thở dài tiếc nuối.
Dung Tầm nghe những tiếng thở dài kia, lạnh lùng hừ một tiếng.
Bổn Quận vương không sợ các ngươi xem, nhưng Tiểu Mạch Nhi da mặt mỏng, nếu bị các ngươi làm chạy, các ngươi tìm ai đền cho ta đây?
Tựa như đã nhận ra hắn phân tâm, người kia cắn môi hắn một cái.
Dung Tầm bật cười, chuyên tâm đáp lại Viên Tri Mạch ngây thơ vụng về cắn liếm. Gặm gặm, Viên Tri Mạch lại ngại chưa đủ, hôn dần xuống phía dưới. Dung Tầm vui thích than nhẹ, theo bản năng duỗi tay để trên vai Viên Tri Mạch. Xương bả vai trần trụi lạnh lẽo, xúc cảm không bình thường làm hắn đột nhiên rùng mình. Đầu như bị một chậu nước lạnh tạt vào, cái gì cũng không hứng thú!
Hắn nhìn ra bên ngoài cất giọng rống to.
“Bách Uyên, lại đây!”
Vừa nói, hắn vừa đem áo trên người bị cởi phân nửa kéo lại chặt chẽ.
“Từ từ, dừng, dừng!”
Quần áo tán loạn, tóc hỗn độn, Viên Tri Mạch vẻ mặt mê man ngẩng đầu, giọng hơi khàn khàn.
“Làm sao vậy?”
Hốc mắt còn hơi đỏ, ánh mắt mông lung mang sắc dục. Nhiều ngày không gặp, sao tu luyện thành bộ dáng yêu tinh như thế này? Dung Tầm hít một hơi, toàn thân trên dưới lại bắt đầu nóng! Đáng tiếc, không phải thời điểm.
Hắn liếc mắt nhìn Viên Tri Mạch, nhanh chóng quyết định đem áo khoác khóa chặt chẽ lại, che khuất cảnh xuân. Hắn hôn chóp mũi Viên Tri Mạch một cái.
“Ở bên ngoài.”
Viên Tri Mạch ngốc ra nhìn hắn. Sau một lúc đại não mới hoạt động, trong phút chốc trên mặt nóng như lửa đốt!
Hít vào một hơi, Viên Tri Mạch cuống quít bọc áo khoác đứng lên. Đứng lên Viên Tri Mạch mới phát hiện Dung Tầm cũng đã bị lột không kém mình. Lúc này mình rời đi, thân thể của Dung Tầm phải lộ ra trước mắt mọi người. Trong lúc nhất thời khó xử, Viên Tri Mạch cũng không biết mình nên đi hay đợi.
Vẫn là Bách Uyên nhanh nhẹn, chạy nhanh đi lấy quần áo sạch sẽ tới, nhỏ giọng nói.
“Viên công tử, chủ tử bên này có ta.”
Viên Tri Mạch nhìn thấy Bách Uyên, mặt đỏ lợi hại hơn, trừng mắt nhìn hồ ly Dung Tầm, chạy vội tới phía sau thay quần áo.
Bách Uyên đảo mắt, nhỏ giọng nói.
“Chủ tử, ngài thật không xấu xa.”
Hắn liếc mắt nhìn quần áo lam lũ trên người Dung Tầm.
“Ngài cố ý không chịu thay quần áo, chẳng lẽ chính là vì lúc này? Xé tiện hơn?”
Dung Tầm cười gian trá.
“Cái này là lo trước khỏi hoạ.”
“Chủ tử, ngài thật gian trá!”
Bách Uyên thành tâm thành ý bái phục, rồi tò mò nói.
“Ngài không sợ làm người ta giận bỏ đi?”
“Yên tâm, Tiểu Mạch Nhi vì ta mà mạo danh thay thế cũng làm, trong lòng hắn có ta, việc nhỏ này sẽ không để trong lòng.”
Dung Tầm rất là chắc chắn.
“Vậy vì cái ngài gì làm như vậy?”
Dung Tầm thở dài, ánh mắt thâm trầm nhìn nhìn. Hắn có thể nói kỳ thật là vì Trưởng Tôn Yến mà cố ý như thế sao. Hiện nay, Trưởng Tôn Yến còn chưa có thấy bọn họ tình nồng ý mật đã ngất đi rồi, thật là đáng tiếc nha.
“Chủ tử, nếu không phải Trưởng Tôn Giáo úy đúng lúc tới, mạng của ngài đã có thể không xong. Vừa rồi nếu không phải Trưởng Tôn Giáo úy đúng lúc chạy ra, Viên công tử sợ là cũng khó tránh thương vong. Nói như thế nào hắn cũng là ân nhân cứu mạng của hai vị. Ngài qua cầu rút ván lấy oán trả ơn, thật không trượng nghĩa.”
Dung Tầm hừ hừ.
“Hắn muốn đoạt người của ta, nếu ta trượng nghĩa ta là đồ ngốc!”
“Nói bậy gì đó?”
Viên Tri Mạch mặt ửng đỏ mặt từ phía sau đi ra, trừng mắt nhìn Dung Tầm một cái, liền đi đến bên kia. Nhưng Viên Tri Mạch đi hai bước đã bị người kéo lại, Dung Tầm lộ vẻ tội nghiệp.
“Tiểu Mạch Nhi, ngươi không muốn thấy ta sao?”
Viên Tri Mạch dở khóc dở cười quay đầu lại nhìn hắn. Theo bản năng muốn mắng, nhưng nhìn sắc mặt hắn, biết tình trạng của hắn cũng không tốt, trong lòng Viên Tri Mạch mềm nhũn, giọng cũng mềm xuống.
“Lại nói bậy, ta đi xem A Yến.”
“A Yến, A Yến, kêu cũng thật thân mật. Ngươi muốn đi ta không ngăn cản ngươi, nhưng trước tiên đi xem thương tích trên vai ngươi. Có phải lần trước bị thương ở quán trà còn chưa có khỏi hoàn toàn không? Đừng có để trở bệnh.”
Viên Tri Mạch xoa xoa vai, lúc này mới phát hiện xương bả vai đau đớn, chần chờ rồi ngẩng đầu nhìn. Bên kia người còn chưa có tan đi, phỏng chừng mình đi cũng không có làm được gì, do dự một lúc Viên Tri Mạch ngồi xuống ở bên cạnh Dung Tầm. Một ảnh vệ đến xem vết thương cho Viên Tri Mạch, rồi nói nhỏ.
“Vết thương gặp phải ở quán trà kỳ thật đã tốt hơn phân nửa. Lần trước gặp tai nạn ở triền núi lại bị thương, vừa rồi phỏng chừng đụng phải, nhưng không có gì lớn, tĩnh dưỡng mấy ngày thì tốt rồi.”
Bên cạnh không lên tiếng, Viên Tri Mạch quay đầu lại, đã bắt gặp Dung Tầm nheo mắt nhìn mình, vẻ mặt lãnh trầm như mưa gió sắp đến!
“Hừ”
Một tiếng hừ trầm trầm, sắc mặt Quận vương rất là khó coi.
“Tiếp tục nói đi.”
Viên Tri Mạch bị nghẹn. Nhìn bộ dạng Dung Tầm giận dữ như mưa gió sắp đến không khỏi rụt rụt bả vai, trong lòng có chút áy náy.
Dung Tầm lạnh giọng gầm nhẹ.
“Gan ngươi bị phì có phải hay không? Không có võ, không giỏi cưỡi ngựa bắn cung, ngươi dám đến quân doanh à? Ngươi lén đến quân doanh còn gạt ta! Ngươi xem mạng nhỏ của mình thật sự không đáng giá hay là ta sẽ không đau lòng! Ngươi có biết chiến trường thay đổi trong nháy mắt, ngươi còn dám giả mạo thân phận, bị tội khi quân có thể làm mất mạng không chỉ ngươi……”
“Câm miệng!”
Dung Tầm bị nghẹn, liếc mắt nhìn ảnh vệ cười trộm bốn phía. Hắn định mở miệng nói lý, vừa ngẩng đầu đã thấy Viên Tri Mạch giận dữ, nhất thời không dám lỗ mãng, nhỏ giọng nói.
“Ngươi làm ta sợ muốn chết, ta thật cho rằng ngươi……”
Viên Tri Mạch biết Dung Tầm phát hỏa là bởi vì đau lòng. Liếc mắt nhìn một đống người xung quanh, gương mặt thanh tuấn hơi ửng đỏ, một bàn tay phủ lên bàn tay lạnh như băng của Dung Tầm, Viên Tri Mạch áy náy thấp giọng nói.
“Ta thật sự không có việc gì, chỉ là khổ cho ngươi.”
Tầm mắt Viên Tri Mạch ở trên thân thể chồng chất vết thương của Dung Tầm, miễn cưỡng cười cười.
“Ngươi cũng làm ta sợ muốn chết, chúng ta xem như huề nhau, chuyện này đừng nói nữa.”
Mắt phượng bỗng chốc xẹt qua một tia ý vị thâm trường, rồi chợt bị đè ép xuống. Hắn nhướng mày, cúi người tiến đến trước mặt Viên Tri Mạch thấp giọng nói một câu.
Thân thể Viên Tri Mạch cứng đờ, không được tự nhiên gục đầu xuống, vành tai đỏ bừng giống như trái anh đào chín ( trái cherry). Viên Tri Mạch nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đan vào nhau một hồi, ánh mắt hơi hơi lập loè, đè thấp giọng nói.
“Chờ ngươi khỏe lại rồi nói.”
Ánh mắt Dung Tầm sáng lên, trong phút chốc tinh thần phấn chấn mặt mày hớn hở, dù tay bị Viên Tri Mạch ném ra cũng không phản ứng. Hắn nhìn về phía bóng dáng Viên Tri Mạch vội vàng rời đi cười thoải mái.
“Chủ tử, ngài cũng đừng cười nữa.”
Bách Uyên sờ sờ da gà nổi lên trên người.
“Ngài cười thật dâm đãng, làm người ta thật sự rất muốn đánh ngài.”
Dung Tầm nguy hiểm nhìn về phía đầu lĩnh ảnh vệ gan to nhà mình.
“Muốn thì ngươi tới đánh thử xem?”
Ánh mắt Bách Uyên sáng rực, xoa tay hầm hè nóng lòng muốn thử. Hắn làm bộ giơ tay lên! Vừa nhấc đầu, tầm mắt quét thấy Viên Tri Mạch cách đó không xa.
Vừa đúng lúc Viên Tri Mạch cũng nghiêng đầu nhìn qua, tầm mắt dừng ở bàn tay giơ lên của Bách Uyên, ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh, thoạt nhìn uy hiếp mười phần……
Lòng Bách Uyên chợt lạnh, hoảng hồn không ngừng lui ra phía sau ba bước.
Chủ tử dễ chọc, chủ tử phu nhân tương lai không dễ chọc nha!
Mắt Dung Tầm híp lại cũng cong cong, cười như mùa xuân hoa nở.
Bách Uyên che mặt, bỏ chạy.
Bởi vì hai vạn quân chưa trở về, hơn nữa bên này cũng coi như gần biên giới, sẽ không có nguy cơ bị địch tấn công. Viên Tri Mạch dứt khoát để một bộ phận ảnh vệ mang theo tám ngàn quân đi chi viện, chỉ để lại hai ngàn quân tại chỗ hạ trại, vừa chờ đợi vừa để Trưởng Tôn Yến cùng Dung Tầm chữa thương.
Trưởng Tôn Yến bị thương khá nghiêm trọng. Lúc trước trên người hắn đã mang thương tích, ngoại thương nội thương hợp lại làm bệnh trạng tăng lên.
Tuy rằng Dung Tầm có nhiều vết thương chồng chất trên người, nhưng do tâm tình tốt, tình trạng khá hơn Trưởng Tôn Yến không ít. Hắn suốt ngày lôi kéo Viên Tri Mạch than vãn, thuận tiện có khả năng liền ăn đậu hủ, giở trò ăn vạ, luôn đem thương tích trên người ra viện cớ.
Một lần hai lần còn mỉm cười. Ba lần bốn lần là nhẫn nại. Năm lần sáu lần cật lực khắc chế. Đến lần thứ bảy rốt cuộc Viên Tri Mạch không thể chịu đựng được, giận dữ bỏ mặc người nào đó, đi đến chỗ Trưởng Tôn Yến không chịu lộ diện.
Duệ Quận Vương vừa xấu hổ vừa tức giận cầm lấy khăn tay cắn một góc, si ngốc ai oán nhìn lều đối diện. Hắn ngồi ở cửa lều thật lâu như hóa thành một hòn đá vọng thê.
Viên Tri Mạch nén giận không thèm để ý người nào đó làm trò, dù cách mành che cũng có thể cảm giác được tầm mắt nóng bỏng của hắn. Viên Tri Mạch cắn cắn môi, quay đầu lại đón nhận ánh mắt mỏi mệt của Trưởng Tôn Yến, ấp úng ngồi xuống, duỗi tay thế dịch dịch chăn.
“Thương tích thế nào?”
Trải qua mấy ngày chữa thương nên sốt cao đã lui, nhưng toàn thân Trưởng Tôn Yến vẫn mệt mỏi không dậy được. Gương mặt lạnh lùng như than chì đã biến thành thần sắc màu đen. Bả vai bị băng kín mít. Cả người nhìn chật vật tiều tụy. Hắn nhìn chằm chằm Viên Tri Mạch, đáy lòng nổi lên chua xót.
Thật sự là đã thay đổi.
Thời gian trước Viên Tri Mạch tuy rằng cũng có tinh thần, nhưng ánh mắt lộ ra chút buồn rầu. Tất cả mọi người đều nhìn ra được tinh thần đó chỉ là dùng ý chí chống đỡ, làm người ta không thể không lo lắng. Hiện giờ Viên Tri Mạch tuy rằng vẫn mảnh khảnh như cũ, nhưng cả người như sống lại, linh động phấn chấn, còn biết giận, cũng lộ ra vài phần vui mừng.
Chuyển biến như vậy đều là bởi vì Dung Tầm sao?!
Hắn miễn cưỡng cười cười.
“Tốt hơn rồi.”
Viên Tri Mạch bình tĩnh nhìn Trưởng Tôn Yến, hơi hơi hé miệng, lại bi ai phát hiện, không biết khuyên như thế nào. Chần chừ một lát, cuối cùng Viên Tri Mạch chỉ nói.<HunhHn786>
“Đa tạ ngươi cứu Dung Tầm. Nếu không phải nhờ ngươi, chỉ sợ Dung Tầm đã chết.”
Trưởng Tôn Yến ngẩn ra, ánh mắt có lệ, gằn từng chữ một.
“Kỳ thật ta không nghĩ cứu hắn.”
Viên Tri Mạch kinh ngạc ngẩng đầu, còn chưa kịp nói chuyện, Trưởng Tôn Yến lại nhàn nhạt bổ sung.
“Lúc ấy ta nhìn hắn bị vây, kỳ thật có ý niệm như vậy. Nếu hắn chết, có thể có một ngày ngươi tiếp nhận ta? So với Dung Tuyển, ta luôn có chút ưu thế hơn.”
Thấy Viên Tri Mạch khiếp sợ mở to mắt, Trưởng Tôn Yến nghiêng đầu.
“Đừng nhìn ta như vậy, ta không phải con người toàn vẹn. Hơn nữa ngươi cũng thấy rồi, ta đã cứu hắn. Tuy rằng ti tiện, nhưng ta rốt cuộc vẫn có thể cứu chữa.”
Viên Tri Mạch cười khẽ, chắc chắn nói.
“Ngươi không ti tiện.”
Trưởng Tôn Yến cười.
“Thật không biết ngươi sao nắm chắc. Ta không có rộng lượng như vậy. Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ nói không đáng, khuyên ta từ bỏ đi.”
“Tính tình của ngươi cùng ta đâu kém nhau. Ta khuyên thì ngươi sẽ buông tay sao?”
Viên Tri Mạch lắc đầu.
“Huống hồ câu này ta không thể nói. Ngẫm lại nếu nói ra không chỉ có vũ nhục chính mình, chẳng phải cũng vũ nhục ngươi sao?”
Trưởng Tôn Yến ngẩn ra, cười ha ha.
“Nói rất đúng! Hay cho một từ vũ nhục!”
Cười một trận, tiếng cười đột nhiên im bặt, hắn chợt ngẩng đầu, kiên định nói.
“Nếu ngươi không muốn vũ nhục chính mình cũng không muốn vũ nhục ta, vì sao phải xa lạ như vậy? Trước lúc ta vào thảo nguyên, rõ ràng chúng ta vẫn là huynh đệ tốt, nếu ngươi làm không được, ngươi cần gì phải nói như vậy! Viên Tri Mạch, quân tử rất quang minh, ta thích ngươi ta không thẹn với lương tâm, tuyệt đối không giấu giếm. Dù Dung Tầm ở bên này ta cũng dám lớn tiếng nói! Ngươi cùng ta xa lạ là khinh thường ta!”
Viên Tri Mạch ngơ ngẩn nhìn thiếu niên trước mắt. Hắn chỉ mười tám tuổi, trải qua khoảng thời gian mài giũa trên chiến trường, như khối đá kim cương thô được mài dũa lộ ra vẻ đẹp, càng tỏa sáng càng thêm trầm ổn. Hiện giờ mới biết bản tính dữ dằn kia vẫn giấu ở trong xương cốt, ngẫu nhiên phát giận như kim cương dưới ánh mặt trời tỏa sáng chói lọi!
Trầm mặc một lúc lâu, Viên Tri Mạch nhẹ nhàng cười.
“Được rồi, vậy ngươi đáp ứng ta đừng làm khổ chính mình.”
Trưởng Tôn Yến bình tĩnh trầm giọng nói.
“Yên tâm.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.