Đêm nay trăng sáng trong soi chiếu xuống mặt hồ. Phảng phất ở đâu đây một nỗi buồn khó tả. Cuốn theo chiều gió, mặt hồ lặng yên khẽ hơi gợn sóng. Như kiếp người gợn một nỗi bi ai. Trăng sáng như ánh mặt trời rực rỡ. Lại cùng mặt trời cách biệt nhân duyên. Tiếc thay người giống như cơn gió. Lướt qua đời chẳng kịp nhớ đến trăng. Trăng thấy người, trăng đem lòng tương tư. Đợi chờ người đến như một vì tinh tú. Phảng phất nỗi cô độc trên nền trời khiến cõi lòng ai vấn vương.
Bỗng một ngày, có sói ngồi lặng lẽ. Ngước nhìn trăng mang theo dự nhớ nhung. Một tiếng hú sao bi thương không dứt? Sói nhớ trăng, nhớ trăng vạn vạn lần. Trăng và sói cách xa nhau vạn dặm. Muốn chạy tới nhưng chẳng thể chạm nhau. Một người trên trời cao, một người nơi đất trũng. Liệu có thể trọn vẹn một tình yêu? Biết yêu là khó khăn, ta vẫn yêu. Để rồi giờ đây cô đơn lẻ bóng. Một mình ta ôm trọn vẹn khúc tình si. Ai thương ai? Ai nhớ ai? Ai chờ ai? Nơi đây vẫn là một mình ai cô độc? Một kiếp người chôn vùi trong hồi ức đầy nhớ nhung.
Tình yêu trăng và sói. Đẹp như giấc chiêm bao. Tình yêu trăng và sói. Tựa như giấc mơ rào. Tình yêu trăng và sói...