Mưa tí tách thấm ướtphục y hoa lệ, nhỏ giọt trên gương mặt tinh tế tựa như nước mắt rơi. Đôi môi nhợt nhạt vì đứng lâu trong mưa mà nhiễm lạnh, một thân liễu yếuđào tơ nhẹ run lên từng hồi.
"Tại sao không phải là ta?" Nàngthấp giọng quát, thanh âm ngập tràn phẫn hận không cam tâm:"Rốt cuộc thì nữ nhân đó hơn ta điểm nào?"
Nam nhân đối diện cũng một thân ướt sũng, hơi quay mặt đi lộ ra sườn mặt góc cạnh, trầm giọng nói.
"Nàng ấy.. không có điểm nào hơn nàng. Từ dung mạo gia thế, đến tài hoa hơnngười. Nàng ấy, chỉ là một thôn nữ không hiểu thế thái thị phi. Nhưng là ta yêu nàng."
Hắn yêu sự hồn nhiên vô tư của nàng, ánh mắt ngâythơ sùng bái mỗi khi nàng nhìn hắn. Hắn không quan tâm đến cái gì gọi là thân phận hay địa vị cách trở, so với làm thái tử được người người tônkính, hắn luyến tiếc thời gian ở bên cạnh nàng hơn. Nếu vì vậy mà phụhoàng phế truất hắn, hắn nguyện ý bỏ lại mọi thứ phía sau để được sốngcùng nàng.
"Ta yêu chàng còn nhiều hơn nữ nhân ấy, tại sao chàng vẫn không chịu hiểu." Nàng hét lên:"Rõ ràng là ta gặp chàng trước, rõràng là thời gian chúng ta quen nhau nhiều hơn. Hà cớ gì chàng cứ khăngkhăng nhận định là nữ nhân ấy, lẽ nào tình cảm bao năm qua của ta chàngcòn không biết, sao chàng có thể nhẫn tâm đối với ta như vậy?"
Yêu, hắn nói là yêu sao? Ngươi yêu nàng, còn tình cảm của ta biết phải làm sao đây?
Hắn thích nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-niem-tinh-yeu-cua-trang-va-soi/3182651/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.