Mưa rơi tầm tã trong khuôn viên mộ, cơn mưa tháng bảy mang theo vị oi nồng của đất và tiếc thương của người đi đưa tiễn, quyện lại vào nhau tạo thành một khung cảnh u ám. Bên mộ, một cô gái ôm tấm bia khóc ngất, không ngừng đánh vào phiến đá. Lưu Tịch Quân chi mộ. Người lập mộ Mạc Tư Thần.
Anh là Lưu Tịch Quân. Cúi nhìn gương mặt xinh đẹp của vợ mình chìm trong nước mắt anh muốn dang tay ôm cô vào lòng, nhẹ lau đi những giọt nước mắt làm tim anh đau nhói, bảo cô đừng khóc, rằng anh vẫn luôn ở bên cô. Nhưng anh không thể, anh chỉ là một linh hồn, một linh hồn vô lực. Trời cao nếu thật có đức hiếu sinh, xin người cho con quay lại dương thế này một lần nữa, con nguyện kiếp sau làm thân trâu bò trả nợ cho người. Một tia sét từ trên cao giáng mạnh xuống, đất trời bỗng chốc tối tăm. Đến khi trời kéo mây hừng sáng trở lại, Lưu Tịch Quân đã biến mất.
Trong một gian phòng đặc biệt của bệnh viện, chiếc máy đo sóng tim của bệnh nhân không biết từ khi nào đã chạy một đường dài thẳng băng. Bắt đầu nhịp đập trở lại. Liệu sự trở lại này của anh sẽ có thay đổi được kết cuộc bi thảm kia.