Đừng chạy! Vì nếu chạy nhanh quá, người nào đó phía sau sẽ không đuổi kịp tới, sẽ tuột tay để lạc mất yêu thương. Tiếng gọi của tình yêu kia, hòa tan theo cơn gió, trôi dạt theo làn sóng xanh, trôi tít tắp đến tận cuối chân trời. Đứng trong trời đất, oai hùng là thế, mạnh mẽ là thế, cớ sao người vẫn còn cô đơn? Vì ở nơi đây, người có tất cả, nhưng thứ duy nhất thiếu thốn-chính là tình yêu.
Nếu như đem tất cả những gì mình có để đổi lấy một chút tình thương yêu của người, liệu có thể hay không? Vứt bỏ kiếp sống hào môn, vứt bỏ cái gọi là lòng tự trọng của một người, người cầu xin lòng bố thí thương hại từ ai kia, liệu có được hay không? Biết là đau, nhưng con tim vẫn cứ thế mà chìm trong mối tình điên dại. Khổ sở liên tiếp khổ sở, đau lòng nối tiếp đau lòng triền miên, không bao giờ dứt.
Tại sao có thể trách người vô tình? Vì con người có thể nào làm chủ được trái tim? Một người chỉ biết đứng lặng lẽ ở phía sau, âm thầm dõi theo, âm thầm chở che. Toàn bộ cuộc sống đều đặt lên người trước mặt, toàn bộ ánh sáng đều soi chiếu bước chân của người. Ta lặng lẽ dõi theo người, người, hãy để ta yêu ngươi.