Trước kể sơ qua về Phượng Diễm Diễm. Hắn vốn là đại thiếu gia của Tào phủ, luôn sống trong nhung lụa ngọc ngà, mười ngón tay lúc nào cũng sạch sẽ, ngay cả cầm đôi đũa cũng ngại nặng phải để người khác đúc cơm cho.
Thuở nhỏ, trong khi các cậu bé cùng trang lứa rủ nhau chơi đánh trận giả, thì hắn lập hội hái hoa bắt bướm cùng các cô bé chơi nhảy dây, ăn ô vuông. Lớn lên, thay vì giống như các nam nhân khác đến trường học văn học võ, hắn lại ghé vào Nghi Xuân viện tôn tú bà làm thầy, học cách bói đầu làm tóc, kẻ mày tô môi, mặc y phục diễm lệ đi theo các tỷ muội ở đó đứng ở đầu quán vẫy khăn trêu ghẹo nam nhân, khách làng chơi ai ai cũng quen mặt hắn.
Vốn hắn cũng không phải tên Phượng Diễm Diễm, tên cha sinh mẹ đẻ của hắn là Tào Đỉnh Thiên, cha mẹ hắn đặt tên này là vì mong muốn sau này hắn lớn lên có thể trở thành nam nhi đỉnh thiên lập địa, đầu đội trời chân đạp đất. Ai ngờ hơn hai mươi năm sau, hắn chẳng những không có khí khái của nam nhi, mà so với nữ nhi còn muốn yểu điệu hơn vài phần, nữ tử trong thanh lâu phải kêu hắn một tiếng "Tỷ tỷ", độ lẳng lơ tú bà nhìn thấy mà cũng lé mắt thầm than một tiếng:"Đúng là trò giỏi hơn thầy", trai hắn dẫn dụ về nhà khéo chỉ còn thiếu ăn xin trong thành này.
Gia phụ đương thời của hắn sống không quá ngưỡng năm mươi đã lâm chung, không phải vì tuổi già
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-ta-den-yeu-nguoi-di/2324568/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.