“Chán quá, chán quá đi à! Sao mà chán dữ vậy nè, chán chết mất!”
Nằm sấp ra bàn, Tiểu Lang không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu nàngmở miệng than vãn rồi nữa. Vươn tay nhổ cây nấm mọc từ đỉnh đầu xuốngliệng đi, Tiểu Lang nằm nghiêng hẳ qua một bên tay, tay còn lại nhàn rỗi cào cào mặt bàn sần sùi. Nàng sắp mốc meo rồi!
Đã gần mộttháng từ khi đặt chân đến Kính Hồng thành, Tuyết Tĩnh Nguyệt cùng TuyếtBạch Cầm, hai vị khâm sai triều đình, hầu như ngày nào cũng bận rộn vớisự vụ. Nào là tiếp tế cho dân, lập lại trị an trật tự, giám sát côngtrình đê điều, đốc thúc nhân công, và vô số vấn đề liên quan đến KínhHồng thành. Tiểu Lang trông Tuyết Tĩnh Nguyệt hôm nào cũng đi từ sớm màmãi đến tận tối muộn mới về mà thấy thương vô cùng, càng thêm oán tráchtên chết tiệt Tuyết Bạch Cầm giao cho hắn quá nhiều việc mà không đểnàng giúp. Ở đâu ra cái lí:”Đây là chuyện quốc gia đại sự, phận nữ nhinhư ngươi biết gì mà xen vào”, rồi nhẫn tâm xách nàng vứt ra ngoài chứ?Tiểu Lang không chỉ một lần bày tỏ xúc động muốn đập chết Tuyết BạchCầm, dần cho y một trận nhừ tử, để cái mặt hống hách của y sung vù nhưđầu heo. Tuyết Tĩnh Nguyệt chi thở dài, bảo nàng trong thời gian nàychịu khó đừng sinh sự, nhẫn nại ở lại trong trang viện của An đại nhân – Quan phụ mẫu của Kình Hồng thành này – chờ khi sắp xếp ổn thoả mọiviệc, nhất định sẽ mang nàng đi thăm thú đó đây.
Tuyết Tĩnh Nguyệt đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-niem-tinh-yeu-cua-trang-va-soi/3182696/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.