Lần đầu tiên, Bạch Ngọc Đường biết cái giá phải trả cho tính ương bướng của hắn, chẳng qua chỉ là mạng của hắn, hắn có thể cho, nhưng vì mạng của Triển Chiêu cũng muốn, tùy hứng cũng là hắn, bất chấp mọi thứ xông vào Trùng Tiêu Lâu cũng là hắn, tại sao Triển Chiêu cũng phải trả giá, y chẳng qua đến đây ngăn cản hắn.
Mưa tên cuối cùng cũng kết thúc, Bạch Ngọc Đường chỉ mơ hồ ngửi thấy mùi máu tanh, là từ trên người Triển Chiêu truyền tới. Thân ảnh Bạch Ngọc Đường như ánh chớp, bắt lấy cánh tay Triển Chiêu thật chặt. Chỉ cần mượn chút lực là Triển Chiêu có thể bay lên. Vậy mà, hắn lại nghe được một thanh âm.
Vũ khí đâm vào cơ thể Bạch Ngọc Đường. Cùng lúc đó, một kẻ áo đen phóng ra hướng về lưng y mà đánh, một tên khác lại vung đại đao về hướng tay trái đang lôi kéo Triển Chiêu. Bị địch bao vây hết Tiêu Lâu với võ công của hai người liệu có thể phá vòng vây thoát ra ngoài bảo vệ tính mạng không? Bởi vì giờ đây cả hai đã bị thương rất nặng rồi.