“Choang” Chén thứ 17 cũng bị đập vỡ, thuốc bắn ra khắp nơi, Hàn Chương bị nóng, nhảy ra né.
“Ngũ đệ.” Lô Phương không có chút uy nghiêm của đại ca. Từ lúc Lô Phương đề nghị mang Bạch Ngọc Đường về Hãm Không đảo, Bạch Ngọc Đường liền từ chối uống thuốc. Miễn cưỡng ép buộc, Bạch Ngọc Đường cũng phun ra. Cách ói cả gan mật như thế thật không tốt với cơ thể, Lô Phương không phải không đau lòng, cũng không dám bắt ép, nhưng yêu cầu của Bạch Ngọc Đường ông cũng cắn răng không chịu đáp ứng.
“Đệ muốn gặp Mèo con. Đệ không về Hãm Không đảo.”
“Không được.” Lô Phương cương quyết. Chén thuốc liền theo chân chén trước vỡ tan tành.
Xoay người một cái, Bạch Ngọc Đường nghiêng người vào trong, không để ý tới ông nữa. Hắn thật sự không muốn trở về Hãm Không đảo, hắn muốn ở lại chỗ này, trông chừng Mèo con, cảm nhận hỉ nộ ai lạc của Mèo con, đôi vai thon gầy của mèo con gánh quá nhiều đạo đức và trách nhiệm, thân mệt mỏi, tim còn mệt mỏi hơn, vậy mà vẫn cứ quyết thủ không lùi bước, trở về những ngày tiêu dao tự tại của Nam hiệp. Trái tim tràn đầy chính khí cùng công lý của y không phải không cần thấu hiểu và thoải mái, chẳng qua vì y giấu mình quá sâu.
Bạch Ngọc Đường may mắn có thể đến gần bên người con mèo con đó, đi sâu hơn vào lòng y, chạm được tới tim y, tại sao còn phải từ bỏ, trong đời của Bạch gia, từ khi nào có một từ lùi bước.
Mấy ngày trước, lúc hắn mới thổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mieu-nhat-sinh-thu-hau/38711/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.