“Ngọc… Đường!” Cửa phòng bị đẩy ra. Triển Chiêu đứng bên ngoài cửa, một bộ lam y, tao nhã thanh khiết.
“Mèo con… a…” Bạch Ngọc Đường quên mình bị thương. Đứng lên muốn đi đón y. Đổi lại chẳng qua là một tiếng hô đau đớn.
“Ngọc Đường!” Triển Chiêu vội vã, đang muốn chạy tới đỡ hắn, dưới chân lại yếu đuối vô lực lảo đảo người, thiếu chút nữa để mình té lăn xuống đất. Cũng may có Lô Phương với Đinh Nguyệt Hoa nhanh tay lẹ mắt đỡ y, mới không để y nằm lên đất.
Nhìn con mèo ngu này lại chỉ biết lo cho người khác, không để ý bản thân. Bạch Ngọc Đường hung hăng nhìn y: “Mèo ngốc!…” Những câu còn lại đều không thể nói ra. Chỉ có thể như vầy nhìn chăm chăn y.
——– Quả nhiên lại gầy đi thật nhiều. Một thân lam y mặc trên người cũng có chút trống rỗng. Bên cạnh lam y hắn yêu thướng nhất còn có một vàng tơ chói mắt. Đó là Đinh Nguyệt Hoa. Mắt sáng như nước, da thịt như tuyết. Không phải hắn không thừa nhận Tam tiểu thư của Đinh gia đẹp hơn truyền thuyết nhiều.
Thấy ánh mắt của Bạch Ngọc Đường dời từ trên người Triển Chiêu đến người mình, Đinh Nguyệt Hoa cũng có chút ngượng: “Ngũ ca.”
Bạch Ngọc Đường không thèm để ý ừ một tiếng, ánh mắt giết người lại phóng về phía Lô Phương, nhất định Đinh Nguyệt Hoa ở lại phủ Khai Phong đã lâu rồi, nhưng không ai nói với hắn, càng không cho hắn biết, cô ta ở suốt bên người Mèo con. Lô Phương đưa Triển Chiêu tới là được. Tại sao còn mang Đinh Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mieu-nhat-sinh-thu-hau/38712/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.