Triển Chiêu xưa giờ trầm ổn, thong dong, giờ phút này lại đang trừng trừng mắt mèo, mặt mày hoảng hốt, kiếm trong tay miễn cưỡng vòng một đường, trở về trong vỏ: “Hoàng — thượng—“
Người vây công Đinh Điềm Huệ bên kia vì tiếng kêu của Đinh Nguyệt Hoa mà chậm lại thế công. Đinh Điềm Huệ tranh thủ phá vòng vây, đảo mắt thấy tay muội muội bị một nam nhân lôi kéo, cả giận nói: “Buông muội muội ta ra.”
Trường kiếm đâm ra, bay thẳng đến Triệu Trinh không có chút nào phòng bị. Mà phần lớn thị vệ do Triển Chiêu dừng tay cũng bỏ bớt đề phòng, ai lại đoán được một Đinh Bắc Huệ còn chưa chút làm rõ tình huống lại có một chiêu này.
Cự Khuyết bay ngang qua cổ Triệu Trinh, “Keng” một tiếng, kiếm Đinh Điềm Huệ đâm vào Cự Khuyết, tia lửa bắn loạn, đốt đau Triệu Trinh.
Khó lắm mới có thể hủy bỏ thịnh yến với Quần thần tối nay, len lén mang theo thị vệ tới nơi này ước hẹn cùng Đinh Nguyệt Hoa, lại bị Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Đinh Điềm Huệ đổ xô tới. Tức giận, thất vọng cùng gắt gỏng sau khi bị kinh sợ của Triệu Trinh đan vào nhau, lại không cách nào phát tác, còn bận quan tâm đến cảm nhận của Đinh Nguyệt Hoa.
Từ lần cải trang xuất cung mùa thu năm ấy, gặp gỡ Đinh Nguyệt Hoa, liền kinh vị thiên nhân (kính sợ người trời, chắc thấy em hoa như người tiên =]]) không cách nào thay thế Triển Chiêu tâm niệm trong lòng Đinh Nguyệt Hoa. Lúc cô rơi lệ vì Triển Chiêu, hắn vì cô đau lòng. Lúc cô hết lần này tới lần khác tưởng nhớ Triển Chiêu, hắn thay cô vui vẻ.
Nữ nhân thuần lương xinh đẹp u sầu không chỗ dựa này, để cho hắn một lần lại một lần mất ngủ giữa đêm. Dùng thân phận hoàng đế trực tiếp cho nàng vào cung, là không tôn trọng nàng. Đóa thanh thủy phù dung này, không phải dùng quyền thế là có thể hái lấy.
Một lại một ngày 15 đầu tháng, hắn len lén xuất cung, chỉ để gặp nàng, nghe nàng thổ lộ, xem như trong lòng nàng có người khác hắn cũng chịu, ít nhất ở một ngày đó, trong mắt nàng có hắn, rồi ít nhất một ngày khác, nàng còn nhớ rõ có một Triệu công tử đang đợi nàng.
Cuối cùng có một ngày, ở trước mặt hắn, nàng không còn rơi lệ, trong mắt nàng tràn đầy vui vẻ, vì hắn mà cười, chứ không phải vì Triển Chiêu, trong lời của nàng cũng không còn Triển Chiêu nữa, mà ân cần hỏi han hắn. Lúc nàng nhìn lại trong đôi nhu tình như nước có thân ảnh của hắn.
Lần đầu tiên có nữ nhân yêu hắn không phải vì thân phận cao cao tại thượng. Hắn nguyện ý vì chuyện này mà chìm đắm, làm một Triệu công tử thường dân.
Trước tết nguyên tiêu, nàng nhìn hắn mỉm cười nói: “Triệu đại ca, huynh có thể cùng muội xem hoa đèn hay không?”
Văn võ bá quan, thần dân Đại Tống giờ khắc này đều không ở trong mắt hắn nữa, trong mắt hắn toàn bộ là nụ cười của nàng, ngôn ngữ mềm mại của nàng. Ngoài ra không còn gì khác.
Vì an toàn, hắn bí mật điều tới một nhóm cấm quân cả Triển Chiêu cũng chưa ra mắt, bảo vệ từng con đường từ phủ Khai Phong đến Đông Môn thành lâu. Tranh thủ tết Nguyên tiêu, người trăng đoàn viên này, hắn không chỉ cùng Nguyệt Hoa xem đèn, mà còn phải nói cho nàng biết chân tướng của hắn. Hắn không phải Triệu công tử, hắn là cửu ngũ chí tôn, nhưng nếu nàng không thích thân phận của hắn, hắn có thể vĩnh viễn chỉ làm Triệu công tử của nàng.
Vậy mà, người tính không bằng trời tính, hết thảy còn chưa bắt đầu, hài kịch đã khai. Bất kể chân tướng gì, tự mình chủ động nói ra còn có hiệu quá tốt hơn chờ người khác đến bộc lộ. Đinh Nguyệt Hoa mặt cười trắng bệch, trân trân nhìn Triệu Trinh được Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường chờ hô Vạn tuế, Đôi mắt đẹp đảo trong nước mắt, nói không rõ là khiếp sợ, ngượng ngùng hay là vui sướng, nếu không phải là nữ nhi gia e lẹ, cô hôm nay đã chọn việc thoái hôn với Triển Chiêu rồi, vì nam nhân tự xưng Triệu công tử đang ở trước mắt. Không muốn sau này có trở thành phụng hoàng bay cao, sau trong tâm cô chỉ hy vọng có người đàn ông có thể đối với mình như Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu vậy, vốn tưởng rằng mình đã tìm được, nào biết, tình yêu hoa mĩ lại giống như yên hỏa giữa không trung, đẹp thì đẹp thật, nhưng cảm nhận rất rõ nóng cháy cũng lóe sáng, rồi nháy mắt lại trở nên không thật.
Không cách nào nói chuyện, cũng không biết nói gì, chuyện duy nhất Đinh Nguyệt Hoa có thể làm là xoay người bỏ chạy.
Triệu Trinh run một cái, cho tới giờ cũng chưa thấy Đinh Nguyệt Hoa có sinh ra biểu lộ như thế. Đưa tay muốn bắt lấy cô. Nhưng Đinh Nguyệt Hoa cũng là người từng luyện võ, văn nhược Triệu Trinh nơi nào ngăn được, hắn đành quay đầu phân phó Triển Chiêu: “Triển hộ vệ, mau, mau, thay trẫm mang Nguyệt Hoa về. Trẫm sẽ không truy cứu, nhanh một chút.”
“Vi thần tuân chỉ.”
Triển Chiêu đang định phi thân đi, Bạch Ngọc Đường lanh tay lẹ mắt, bắt Triển Chiêu lại, mắt liếc Triệu Trinh, tự tiếu phi tiếu nói: “Hoàng thượng, chuyện bậc này ngài nên đích thân ngự giá tới, tự thân vận động mới tốt. Bằng không để mèo này đuổi kịp, Đinh cô nương rốt cuộc còn đến tay ai nha.”
Nhìn dáng vẻ vô lại không đứng đắn của Bạch Ngọc Đường, Triệu Trinh nhất thời nổi đóa. Mắt thấy Đinh Nguyệt Hoa đi càng lúc càng xa, rất sớm sẽ xuống khỏi thành lâu, hòa vào đoàn người, Bạch Ngọc Đường ngăn, Triển Chiêu không thể trông cậy, chỉ đành rời ghế, chạy như bay về hướng Đinh Nguyệt Hoa biến mất. “Nguyệt Hoa, nàng nghe trẫm… nghe ta giải thích a…”
Nhóm thị vệ theo Triệu Trinh cũng rút lui sạch sẽ, tức khắc trong thành lâu chỉ còn dư lại 3 người Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Đinh Điềm Huệ.
Yên hoa giữa không trung bắn ra như mưa sao băng tỏa ra 4 hướng, lại như thác nước đổ xuống, lúc mạnh lúc yếu chiếu lên khuôn mặt mỉm cười của Triển Chiêu.
Bạch Ngọc Đường hung dữ chăm chăm nhìn Đinh Điềm Huệ còn chưa tỉnh lại trong hỗn loạn, “Đinh lão nhị, muội muội ngươi cũng đi rồi, ngươi còn ở lại đây làm cái gì, có tin Ngũ gia ném ngươi xuống không?”
“Nhưng, Nguyệt Hoa muội ấy…”
“Muội muội người chạy bên kia kìa, ngươi còn không đuổi theo?”
Đinh Điềm Huệ mơ màng hồ đồ đáp một tiếng, vừa đi hai bước đã kịp phản ứng.
—- Hoàng thượng đã mang mấy chục người đuổi theo Nguyệt Hoa, đổi ta đi để gây chướng mắt chắc?
Quay đầu, lại nhìn thấy con sắc chuột kia không chờ được đem một con mèo kéo vào lòng ngực. Con mèo kia tựa hồ cũng không lấy ra móng mèo của y, dáng vẻ rất nhu thuận. Nơi này dường như cũng không phải chỗ ở lâu, còn ở lại, Họa Ảnh thật muốn uống máu người.
“Ngọc Đường, ngươi nói Hoàng thượng đuổi kịp Đinh cô nương không? Đinh cô nương hình như rất tức giận?”
“Mèo ngốc, đấy mà gọi là tức giận sao, chẳng qua bị kích thích nhỏ, Đinh cô nương chẳng qua là tạm thời không cách nào thích ứng thân phận hoàng thượng, bất quá, đã sớm yêu cái tên Triệu công tử này rồi, hắn là hoàng đế cũng được, dân thường cũng được, đều không quan trọng.”
“Không sai, nhìn cách bài trí đêm nay, hoàng thược thật đúng là dụng tâm lương khổ với Đinh cô nương đấy. Chúng ta cũng có thể an tâm.”
“Trong lòng ngươi nghĩ gì ta đương nhiên rõ nhất, Đinh cô nương một ngày không tìm được nơi trở về cho mình, lòng của ngươi vĩnh viễn sẽ bị bó buộc. Bây giờ ngươi có thể tháo nút thắt trong lòng, toàn tâm toàn ý với ta rồi đi.”
“Con chuột chết, ngươi nói bậy gì đấy, ta khi nào không toàn…. Cái đó với người.”
“Còn bảo không, bắt đầu từ bây giờ, không cho nghĩ Đinh cô nương, không cho nghĩ Bao đại nhân, không cho nghĩ tới hoàng đế. Chỉ cho phép nghĩ tới một mình ta!”
“Được rồi, bắt đầu từ bây giờ, ta chỉ nghĩ tới một mình ngươi, nghĩ xem chúng ta sau này làm thế nào nhất sinh thủ hậu, như thế nào sinh tử tương theo. Có được không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]