Triển Chiêu xưa giờ trầm ổn, thong dong, giờ phút này lại đang trừng trừng mắt mèo, mặt mày hoảng hốt, kiếm trong tay miễn cưỡng vòng một đường, trở về trong vỏ: “Hoàng — thượng—“
Người vây công Đinh Điềm Huệ bên kia vì tiếng kêu của Đinh Nguyệt Hoa mà chậm lại thế công. Đinh Điềm Huệ tranh thủ phá vòng vây, đảo mắt thấy tay muội muội bị một nam nhân lôi kéo, cả giận nói: “Buông muội muội ta ra.”
Trường kiếm đâm ra, bay thẳng đến Triệu Trinh không có chút nào phòng bị. Mà phần lớn thị vệ do Triển Chiêu dừng tay cũng bỏ bớt đề phòng, ai lại đoán được một Đinh Bắc Huệ còn chưa chút làm rõ tình huống lại có một chiêu này.
Cự Khuyết bay ngang qua cổ Triệu Trinh, “Keng” một tiếng, kiếm Đinh Điềm Huệ đâm vào Cự Khuyết, tia lửa bắn loạn, đốt đau Triệu Trinh.
Khó lắm mới có thể hủy bỏ thịnh yến với Quần thần tối nay, len lén mang theo thị vệ tới nơi này ước hẹn cùng Đinh Nguyệt Hoa, lại bị Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Đinh Điềm Huệ đổ xô tới. Tức giận, thất vọng cùng gắt gỏng sau khi bị kinh sợ của Triệu Trinh đan vào nhau, lại không cách nào phát tác, còn bận quan tâm đến cảm nhận của Đinh Nguyệt Hoa.
Từ lần cải trang xuất cung mùa thu năm ấy, gặp gỡ Đinh Nguyệt Hoa, liền kinh vị thiên nhân (kính sợ người trời, chắc thấy em hoa như người tiên =]]) không cách nào thay thế Triển Chiêu tâm niệm trong lòng Đinh Nguyệt Hoa. Lúc cô rơi lệ vì Triển Chiêu, hắn vì cô đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mieu-nhat-sinh-thu-hau/2015812/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.