“Đinh Điềm Huệ, ngươi có thể làm gì Ngũ gia ngươi hả!?” Giọng nói rõ ràng mang theo vài phần cuồng vọng, trong lạnh lùng thâm sâu mang theo mấy phần phách lối, một người bước ra khỏi thạch giả sơn, bạch y thắng tuyết, chính là Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường lạnh lùng liếc Đinh Điềm Huệ. Một mặt miệt thị. Hắn vốn sợ kinh động đến Lô Phương nên mới đi vòng qua hậu viện, quẹo vào chỗ của Triển Chiêu, cùng y đánh đàn, trò chuyện, hoặc đánh cờ. Vậy mà tối nay người không ngủ không chỉ có một mình hắn, nửa đêm canh ba mà hậu viện phủ Khai Phong còn náo nhiệt hơn đường lớn ban ngày.
Đinh Điềm Huệ thấy Bạch Ngọc Đường, lửa giận ban đầu cố đè xuống, lại phừng lên, hơn nữa càng cháy càng mạnh. Hận không thể bóp chết tên xấu xa đứng trước mắt. Hắn như cắn răng nghiến lợi nói: “Bạch – Ngọc – Đường, ngươi dám nói người với Triển Chiêu chỉ có tình huynh đệ, mà không có chút phân bào đoạn tụ không.”
Bạch Ngọc Đường cười lạnh nói: “Đinh Điềm Huệ, hôm nay Ngũ gia ngươi liền nói rõ ràng cho ngươi biết một việc, tránh cho ngươi chỉ biết nghi thần nghi quỷ cả ngày lẫn đêm, Bạch Ngọc Đường ta đời này kiếp này chỉ thích một mình Triển Chiêu, cam tâm tình nguyện chăm sóc y cả đời cả kiếp, sinh tử cùng y, nếu có kẻ nào dám ở trước mặt ta gièm pha Triển Chiêu một chữ, Họa Ảnh của Ngũ gia quyết không ta cho hắn!”
Lời như sét đánh, đánh tan nát chút ảo tưởng cuối cùng còn sót lại của Lô Phương, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mieu-nhat-sinh-thu-hau/38714/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.