Đêm qua trời hạ xuống cơn mưa nhỏ, cũng xem như một trận mưa thu một trận lạnh lẽo. Giữa sân chợt thêm nhiều lá rụng cùng hoa cúc héo úa. Gió thổi qua, một mảng lá vàng khô bay lãng đãng lướt qua phần gáy lộ ở bên ngoài, trong lòng không khỏi rùng mình, trên da nổi thêm một tầng lốm đốm.
“Sợ sao, Đinh lão nhị.” Ánh mắt Bạch Ngọc Đường rất tốt, liếc cổ của Đinh Điềm Huệ nói nhỏ. Triển Chiêu mang Trương Long đi vòng qua sân sau, Triệu Hổ mang theo vài nha dịch bao vây tiểu viện, chẳng ai quan tâm tới việc cãi vã của hai người. Bạch Ngọc Đương đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội sỉ vả Đinh Điềm Huệ tuyệt vời như thế.
“Ta là sợ con hao tổn tư ngươi ngây ngốc một hồi sẽ đến gặp Diêm Vương.”
“Trùng Tiêu Lâu Ngũ gia cũng xông qua rồi, lão Diêm Vương còn dám tới?”
Nhiệm vụ Triển Chiêu phái ra, rất nhanh đã có hồi âm, Thiết Ưng đang lẩn trốn trong sân viện này. Sáng sớm, Triển Chiêu đã mang Bạch Ngọc Đường cùng người phủ Khai Phong tới bắt Thiết Ưng quy án. Do Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều là người bị trọng thương vừa khỏi, trước khi đi, Bao Chửng lại mời thêm Đinh Điềm Huệ tới, có gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. Bạch Ngọc Đường tuy hơi mất hứng, nhưng thấy Triển Chiêu đồng ý, Bao Chửng cũng chỉ có ý tốt, đành phải nhận.
Mục tiêu đang ở trong tiểu viện bị phong tỏa này, tộng cộng có hai người, Thiết Ưng cùng thê tử của hắn. Lúc này thê tử Thiết Ưng đang bưng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mieu-nhat-sinh-thu-hau/38718/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.