Câu chuyện bắt đầu từ lúc Khúc Quân lẻn vào trong đầu Lăng Mặc, một học giả hàng đầu về lĩnh vực virus, cố gắng thức tỉnh Lăng Mặc vì tai nạn mà lâm vào hôn mê sâu. Sau đó Khúc Quân khổ bức nhận ra, cho dù là ở giai đoạn nào trong cuộc sống của Lăng Mặc, cậu luôn luôn là một đứa học dốt chạy đi ôm đùi một tên học giỏi hơn thần. Rõ ràng cậu là một đứa bình thường chẳng nổi bật gì nhưng tại sao Lăng Mặc lại không chịu buông tha cậu chứ? Nói gì mà phải cẩn thận tiến hành kế hoạch cứu viện? Khúc Quân cậu ngược lại cảm thấy bản thân mới phải gặp nguy hiểm đây?
Khúc Quân: Tiến vào cuộc đời của anh giống như tôi cảm thấy mình nhảy xuống một cái giếng khô... Lăng Mặc: Tự mình bò lên đi. Khúc Quân: Không, tôi đã lạc quan thích ứng sinh hoạt ở đáy giếng dưới sự uy hiếp của anh rầu. Lăng Mặc: Tôi sẽ đi đậy nắp giếng lại. Khúc Quân:…Có phải anh thầm thương trộm nhớ tôi không! Lăng Mặc: Ngu ngốc. Khúc Quân: Có phải anh lúc nào cũng thầm thương trộm nhớ tôi không! Lăng Mặc: Biết rõ còn hỏi. Khúc Quân: Tui đi chết đây…. Lăng Mặc: Chết xong tiếp tục.
Khúc Quân lẻn vào đầu của Lăng Mặc, một học giả hàng đầu về lĩnh vực virus, cố gắng thức tỉnh Lăng Mặc vì bị tai nạn mà chìm vào hôn mê sâu, từ đó cũng cứu được Trần Đại Dũng bị nhiễm virus. Sau đó, Khúc Quân khổ bức nhận ra, cho dù là trong giai đoạn nào cuộc sống Lăng Mặc, bản thân cậu luôn luôn là một đứa học dốt chạy đi ôm đùi của một tên học giỏi hơn thần. Cậu cố gắng thích nghi với nhân vật, làm bạn bên cạnh Lăng Mặc. Cậu có thể là bé mập Mạc Tiểu Bắc ấm áp trong thời thơ ấu của Lăng Mặc, có thể là Lộ Kiêu, cùng với Lăng Mặc tiến vào dòng nước mạnh mẽ, và cũng có thể là vị đàn anh đại học vô dụng, mà tựa hồ mỗi một lần đổi vai như thế, Khúc Quân phát hiện Lăng Mặc luôn đối xử ‘tình hữu độc chung’ với nhân vật của cậu. Nhưng mà từ khi dần dần xâm nhập sâu vào tiềm thức của Lăng Mặc, Khúc Quân phát hiện mọi chuyện không chỉ đơn giản là đánh thức vị học giả virus ưu tú này…