Vừa hết tiết, Khúc Quân liền muốn xách đít chạy trốn, ai biết còn chưa đứng lên thì đã bị người nhấn ngồi xuống trở lại.
Mịa! Là tên nào có sức lực trâu bò thế hả!
Khúc Quân vừa quay đầu lại thì thấy đó là Lăng Mặc, khí thế nhất thời héo queo.
Lăng Mặc đặt mười đồng lên bàn.
“Tớ mới không phải là chân sai vặt của cậu đâu!” Khúc Quân cảm thấy Lăng Mặc không còn dễ thương như lúc trước nữa.
“Đi mua bánh phồng tôm, tiền dư cho cậu hết.” Lăng Mặc nói.
“Tớ ứ thèm!” Khúc Quân hất cằm lên, một bộ dáng vô cùng khí phách.
“Cậu không nhớ mình đã đáp ứng sẽ quan tâm đến tôi sao? Giờ tôi đang cho cậu cơ hội quan tâm.”
Lăng Mặc nhỏ giọng nói, môi của y cách vành tai của Khúc Quân rất gần, giống như tùy lúc có thể cắn một phát vậy. Khóe miệng của y hơi nhếch lên, Khúc Quân cậu có thể dựa vào kinh nghiệm lần trước mà khẳng định rằng tên này đang vui vẻ!
“Cậu ấu trĩ à! Ai thèm quan tâm cậu…”
Khúc Quân nhún vai tránh ra, cho đến khi Lăng Mặc xoay người đi.
Khúc Quân hít sâu một hơi, trong đầu nghĩ lỡ như mình không mua bánh phồng tôm giúp Lăng Mặc, người này lại giở trò khác thì mần sao?
Thây kệ, tôn nghiêm và khí phách có ăn được đâu, Khúc Quân cầm lấy tiền chạy đến căn tin.
Cậu mua hai gói bánh phồng tôm và một cái trứng muối, cũng vừa tiêu hết mười đồng, trở về lớp, ném bánh phồng tôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-anh-lai-thich-toi/2897602/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.