Xế chiều tan học hôm sau, Lý Viễn Hàng đi tới chỗ ngồi của Lăng Mặc nói “Này, ba tao về nhà rồi, nói đã lâu không thấy mày nên kêu mày về nhà ăn cơm.”
Khúc Quân đúng lúc đi tới bên cạnh Lăng Mặc, khẽ níu áo của y, ý bảo y không cần về, lỡ đâu là Hồng môn yến thì sao?
(Hồng môn yến: Bữa tiệc hoành tráng thịnh soạn nhưng ẩn chứa âm mưu thâm độc nhằm gây hại cho khách khứa, theo baidu)
“Được, tôi biết rồi.”
Nghe Lăng Mặc đáp lời xong, Lý Viễn Hàng mới hừ nhẹ rồi rời đi.
“Này, lỡ như ba của Lý Viễn Hàng xắn tay áo đập cho cậu một trận nhừ tử thì sao?” Khúc Quân lo lắng nói.
“Chẳng phải là đúng dịp à?” Lăng Mặc nghiêng mặt sang, khóe môi khẽ cong, sáp lại gần Khúc Quân.
“Đúng dịp gì?”
“Đến lúc đó cậu sẽ biết.”
Đây là lần đầu tiên Khúc Quân nhìn thấy đáy mắt của Lăng Mặc ngập tràn ý cười.
Sau đó, đôi mắt của Lăng Mặc hơi híp lại “Vẻ mặt của cậu vầy là sao?”
“Mới vừa rồi cậu cười trông thật đẹp.” Khúc Quân thốt ra lời khen chân thành từ tận đáy lòng.
“Cậu nghĩ rằng nói nam sinh cười đẹp là một lời khen?” Ngón tay của Lăng Mặc chọt chọt bụng mỡ của Khúc Quân.
“Úi da!” Khúc Quân nhìn đối phương.
“Cho cậu cơ hội khen tớ thêm một lần nữa.” Lăng Mặc nhướn nhướn chân mày.
“Cậu… Cậu đang nghiêm túc đó hở?”
“Ừ.”
Khúc Quân trợn tròn mắt, hồi nào tới giờ cậu đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-anh-lai-thich-toi/2897563/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.