*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dọc đường đi, ban đầu Lăng Mặc chỉ ngồi im, nhưng vì yên sau có hơi lắc lư nên y mới khẽ víu lấy vạt áo của chủ nhiệm lớp.
Chủ nhiệm lớp cũng là cô giáo Hoàng liền nhíu mày.
Cô có thể cảm nhận được sự bất an và cô đơn sâu đậm ẩn sau bề ngoài bình tĩnh và lạnh lùng của y.
Lúc cô giáo Hoàng đi tới căn phòng nhỏ của Lăng Mặc, khi đi ngang qua thùng rác thì thấy mớ giấy bị vò nát xé rách trong đó có chữ viết của Lăng Mặc. Xem ra Lăng Mặc nói chuyện bị Lý Viễn Hàng cố ý xé vở bài tập toán của em ấy hoàn toàn là sự thật.
Cô giáo Hoàng vặn nắm cửa, vừa mới mở cửa ra liền sửng sốt.
Trong căn phòng này có chỉ một cái giường nhỏ và một cái bàn học nhỏ xíu dành cho học sinh tiểu học, với chiều cao hiện tại của Lăng Mặc thì khẳng định là không thích hợp để học và làm bài. Trong phòng chỉ có một cái cửa sổ nhỏ, thấy thế nào cũng không giống một căn phòng ngủ bình thường.
“Bọn họ để cho em ở trong này?”
“Vâng.” Lăng Mặc gật đầu.
“Lý nào lại như vậy!” Một cơn lửa giận xộc thẳng lên đầu cô giáo Hoàng, cô cúi xuống hết sức nghiêm túc nhìn Lăng Mặc “Em cũng đừng nói gì cả. Hôm nay cô sẽ mời cô hiệu trưởng Lâm đi đến thăm nhà! Cô còn nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-anh-lai-thich-toi/2897541/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.