Bạn đang đọc truyện Mùa Hoa Hồi của tác giả Cỗ Máy Thời Gian. Mùa đông năm ấy thật lạnh, lạnh đến tê buốt trái tim, tôi đi băng băng qua con phố quen thuộc để về nhà, phố xá vẫn đông đúc như vậy dù trời đã trở lạnh, tối nay đã kết thúc công việc làm thêm người tôi như rã ra, chỉ muốn trở về với chiếc đệm êm chăn ấm. Ở cái nơi phố thị sầm uất này có một công việc đã quá đỗi may mắn, không cho những kẻ nghèo than phiền chuyện đói khổ.
Đi giữa dòng người tôi như bị nuốt chửng, chốn thủ đô vốn chẳng phải chỗ tôi có thể chen chân vào nhưng vì hai chữ gia đình và nợ nần, thân một mình con gái phải đơn độc chốn này. Nghĩ cũng thấy tội bản thân mình không ai nương tựa, cha mẹ cũng khoiong còn chỉ còn những gánh nợ chồng chất. Về đến chung cư thôi cũng được, một nơi nương thân tạm bợ nhưng còn an toàn chán so với những người vô gia cư.
Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm hay Chàng Rể Siêu Cấp.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.