Sáng sớm hôm sau, tôi tỉnh dậy trong sự mệt nhoài, có thể do câu chuyện của chú khiến tôi quá xúc động mà khóc cạn nước mắt, mắt tôi nặng trĩ và đầu óc hơi choếnh choáng. Hôm nay, tôi phải đưa anh về lại thành phố, thời gian tôi được nghỉ không đủ dài để có thể nán lại chơi lâu. Tôi dọn đồ rồi tìm anh:
"Minh Viễn, anh đâu rồi? Đến giờ về rồi."
Vừa gọi anh tôi vừa ngó nghiêng khắp gian nhà nhỏ của chú nhưng không thấy anh đâu thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười lớn. Nhận ra tiếng cười quen thuộc tôi mới lần theo thì thấy anh và chú đang ngồi dưới gốc ổi, chú đang nói gì đó với anh khiến anh thích thú mà bật cười thành tiếng. Tôi tiến lại gần:
"Hai chú cháu nói chuyện gì say sưa thế ạ?"
"À không, chỉ là tâm sự của hai người đàn ông thôi, Tiểu Viễn nhỉ?"
"Dạ."
Tôi thấy anh vui vẻ như vậy thấy cũng vui vẻ theo, tôi nói chuyện với chú về việc sắp phải trở về thành phố, chú cũng không bảo gì nhiều, chỉ là chạy vào trong nhà, cầm ra một túi bóng lớn:
"Trong này là ra và thịt của nhà trồng, ăn cho sạch sẽ con ạ, đồ trên thành phố cái gì cũng đắt đỏ, con mang về mà ân, chú cũng không có nhiều, chỉ có nhiêu đây."
"Ôi con cảm ơn chú, thế này là thích quá ấy chứ ạ."
Chú nắm lấy tay tôi, quầng mắt già nua đã che đi đôi mắt sáng trong và gương mặt anh tuấn nhưng phong thái của chú vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-hoa-hoi/2845620/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.