Ban ngày chúng tôi cùng đi làm, tối lại về nhà cùng nhau, cứ bình yên và dịu ngọt như thế khiến tôi không thể hài lòng hơn được nữa. Sáng sớm đi làm, tôi đưa anh qua tiệm cà phê, có dặn dò ông chủ không được bày rượu bia với anh, dặn dò anh không để bị bắt nạt, có chuyện gì phải mượn điện thoại báo cho tôi hoặc chạy sang quán cắt tóc của bà, như thế tôi mới yên tâm được. Trên đường đi, anh cứ hí ha hí hửng nắm tay tôi trong túi áo dạ ấm, nhìn tôi rồi phì cười ngốc nghếch. Tôi mới tò mò mà hỏi:
"Anh sao vậy? Mặt em có gì sao."
"Không, chỉ là không tin được em thế mà lại đồng ý làm vợ anh."
"Có gì mà không tin được chứ!"
Tôi cũng cười, một nụ cười nhàn nhạt lẫn hạnh phúc, tôi mới phải là người thấy khó tin khi người như anh có ngày lại cầu hôn tôi khi tôi chẳng có gì đặc biệt. Anh vào trong tiệm, đưa tay đang nắm lấy tay tôi giơ lên cao trước ánh mắt của các nhân viên và khách trong quán:
"Mọi người nhìn này, tôi có vợ rồi!"
Thấy anh như vậy, tôi xấu hổ đỏ hết cả mặt mũi, cúi đầu xuống phì cười ngại ngùng trước những cái vỗ tay chúc mừng của mọi người, một cô bé chạy từ trong quán ra:
"Anh sẽ kết hôn với chị ấy hả, em tưởng anh chỉ hơi ngốc thôi chứ hóa ra cũng không có mắt nhìn."
Nụ cười của tất cả mọi người đều tắt vụt khi nghe con bé nói hết câu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-hoa-hoi/2845615/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.