Tiếng nói này tôi cũng không có gì làm xa lạ, nghe nhiều lần khiến tôi có phản xạ tự nhiên không bất ngờ gì mấy. Còn cảm thấy trong người bực tức hơn, sỡ dĩ vì hắn mà tôi mới lâm đến bước đường này, vì hắn mà số nợ của tôi mới nhiều đến thế, vì hắn mà cuộc sống của tôi mới khốn đốn, thảm hại. Nghe thấy giọng nói của hắn làm tôi càng thêm nhức nhối:
"Sao lại không?"
Tôi quay người lại nhìn người đàn ông cao to đứng ngay sau lưng tôi, cái thói quen bước đi không để lại tiếng chân này, tôi cũng đã quen thuộc, chẳng có gì của hắn có thể khiến tôi giật mình được nữa. Hắn lại đưa tay ra, ôm lấy tôi thật chặt. Tôi chỉ ngao ngán hờ hững nghe mùi nước hoa đậm thật đậm, mùi mà một thời gian rồi chưa ngửi, may mà vẫn còn hoa hồi, nó vẫn làm tôi thấy ổn.
"Mùi nước hoa nồng quá đấy."
"Không phải mùi em thích sao?"
"Nói chuyện cho đàng hoàng, tôi lớn hơn cậu."
"Chị nghĩ chị quản được miệng tôi sao?"
"Thế thì lo mà giữ cẩn thận."
Hắn ta buông tôi ra nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lấy vai tôi, ánh nhìn nhìn tôi suy xét, hắn nhìn từ đầu đến chân tôi, tôi ghét ánh mắt này nhưng tôi không phản kháng được, vì nó không phải lần đầu tiên. Tôi ghét hắn động chạm vào cơ thể tôi. Hắn sau một hồi đánh giá mới nhíu mày rồi tặc lưỡi:
"Dạo này chị ăn mặc chán quá, đồ anh gửi cho không lấy ra mặc sao?"
"Vứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-hoa-hoi/3322600/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.