Ngày hôm sau, tôi ổn định lại tâm trí mình rồi mới đến bệnh viện thăm anh. Trên đường đi tôi đã nghĩ ra cả nghìn lí do để giải thích cho sự vắng mặt của mình. Đến trước cửa phòng bệnh, lí do tốt nhất tôi nghĩ ra được là "em mệt."
Tôi chẳng biết phải nói gì hơn, bình ổn tinh thần nhanh tới vậy đã là một cố gắng của tôi rồi, tôi hít thở sâu và đẩy cửa đi vào, trước mắt không hề giống như tôi tưởng tượng, anh không khóc nháo khi không thấy tôi đâu, chỉ thấy anh cười tươi rạng rỡ, những ánh sáng vàng ươm chiếu qua ô cửa sổ phấp phới tấm mành trắng, chiếu lên mái tóc anh, nụ cười anh vẫn đẹp, vẫn trong sáng và dịu dàng như vậy, nhưng là cười với một cô gái khác.
Tôi đứng ngoài góc cửa, anh đang cầm thứ gì trong tay mà cười tươi rạng rỡ, vừa cười vừa nói, nhìn rất an yên. Tôi bỗng nhói lòng nhìn thấy vết thương băng qua bụng anh, chiếc áo bệnh viện vì thế mà cộm lên một chút. Thời khắc đó, tôi đã có suy nghĩ, giá mà anh đừng gặp tôi, giá mà anh không yêu quý tôi đến thế, liệu anh có tốt hơn? Chắc là có, vì khi đến với tôi, anh chưa một ngày nào yên ổn, cuộc đời vốn bình dị của anh vì tôi mà xáo trộn, tôi lo lắng anh sẽ gặp nguy hiểm, tôi chẳng biết phải làm gì.
Mãi một lúc, tôi mới đẩy hẳn cửa ra, người phụ nữ quay lại nhìn tôi. Trông cô ấy thanh lịch và gợi cảm quá, chiếc váy lụa trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-hoa-hoi/3350051/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.