Ngước mắt trông xa, chẳng thấy quê nhà. Đội ngũ hộ tống Thù công chúa về đế đô, đã hành quân trong đại mạc Ẩn Vu phía bắc hoang vu không một bóng người độ hơn một tháng. Một con ngựa và hơn mười người, những người đi bộ tuy đều mang mặt nạ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được sự mỏi mệt trong từng bước chân; Người trên lưng ngựa lại càng nhức mỏi, chiếc mũ rộng vành dày cộm che khuất phần lớn khuôn mặt, chỉ thấp thoáng trông thấy vài sợi tóc nhạt màu, từng sợi từng sợi xõa dài trên ngực.
Giữa trưa, cơn gió lạnh thấu xương nơi hoang mạc cuốn một lớp cát vàng khắp một vùng trời phát ra tiếng rì rào, trong hoang mạc âm thanh này nghe rõ ràng một cách lạ lùng, khiến người ta nghe xong bỗng thấy sởn tóc gáy. “Tiêu Mị, còn bao xa nữa thì đến biên giới Đoan Nguyệt?” Người dẫn đầu Diệp Thất Liễn phủi phủi cát bụi trên người. Tiêu Mị kéo dây cương của con ngựa màu đỏ thẫm đang không muốn bước về phía trước, ngẩng đầu dõi mắt về phía đông nam xa xa, “Đi qua thâm cốc phía trước kia, chắc là cũng sắp đến rồi đấy.”
Người trên lưng ngựa nghe thế bỗng giật nảy mình, giống như nhận được sự cổ vũ ưỡn thẳng sống lưng, gạt mạng che của chiếc mũ rộng vành đưa mắt về phía Tiêu Mị đang nhìn. Vào khoảnh khắc chiếc mạng che rơi xuống, người trong đội ngũ bỗng vang lên tiếng xuýt xoa khe khẽ.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.