Sau khi ra khỏi kho binh khí, ba người cùng giũ lớp bụi dày cộm trên người. Không phải là binh sĩ của Qua Tỏa lơ là trong việc lau chùi dọn dẹp, mà là cát bụi của Qua Tỏa thật sự quá nhiều, chỉ cần trong vòng một canh giờ, số binh khí vừa lau qua sẽ hệt như bị vùi trong đất bụi mười năm.
Từ khi ra khỏi Uất Long Hiên, Tiêu Mị vẫn luôn thơ thẩn, cứ y như người mộng du chưa từng dời mắt khỏi thanh Trục Lưu Kiếm Sát.
“Binh khí ta chế tạo thế nào?” Lâm Trục Lưu hỏi.
“Ta sẽ không bao giờ gặp được thanh kiếm tốt hơn nữa.” Tiêu Mị kiềm nén nỗi kích động trong lòng, trả lời bằng chất giọng khàn khàn.
“Đó là đương nhiên, thủ lĩnh chế tạo thanh kiếm này ròng rã suốt một năm, đây là chuyện tuyệt đối chưa từng xảy ra đâu. Binh sĩ của các doanh khác đừng nói là sờ, muốn nhìn thanh kiếm này một cái cũng khó!”
Lâm Trục Lưu cười, “Nguyên liệu của thanh kiếm này là do nương ta mang từ bên ngoài về. Hôm ấy bà nói đã tìm được một loại quặng sắt cực tốt, đã bảo người kéo lên Nhung sơn rồi, ta bèn vội vội vàng vàng lên núi ngay. Lên đến đỉnh Nhung sơn, vừa trông thấy nó thì không thể dời mắt đi được nữa, đó quả thật là loại quặng mà trước nay ta chưa từng thấy, chất liệu dường như không phải của Liệt Xuyên Tứ Cảnh. Ta tranh giành điên cuồng một chặp với mấy sư phụ rèn binh khí khác, may mà không có ai đánh bại được ta.”
“Lúc thủ lĩnh chế tạo ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-tuong/560644/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.