Canh tư, mặt hồ Minh Châu mang một màu đen trầm lặng, xa xa ngọn đèn báo hướng gió ánh lên tia sáng đìu hiu.
Lâm Trục Lưu đứng bên bờ hồ, trong tay cầm cây nỏ màu tím bạc, bắn từng mũi từng mũi tên về phía mặt hồ.
Cô quạnh…
Tiêu Mị đứng sau lưng Lâm Trục Lưu nhìn bóng lưng cao ráo của nàng, cảm nhận được mùi vị này.
“Tướng quân.” Y khẽ gọi.
Lâm Trục Lưu xoay người, khuôn mặt vốn lạnh lùng sau khi trông thấy Tiêu Mị chậm rãi giãn ra.
Cũng không biết vì sao, chỉ cần trông thấy người này, trong tim của Lâm Trục Lưu sẽ dâng lên một loại cảm xúc không nói nên lời. Thật ra cũng không biết phải nói thế nào, tóm lại chính là yên bình, chính là muốn ở cùng với người ấy, muốn khảm người ấy vào cơ thể mình. Tựa như có y, thì tất cả mọi khó nhọc đều sẽ bình yên vượt qua.
Lâm Trục Lưu nắm lấy cổ tay Tiêu Mị, vung ống tay áo, bỗng đẩy y ngã xuống bãi cỏ khô ráo, xoay người đè lên người y.
“Sao thế? Huynh có điều tâm sự?” Nàng đè lên người Tiêu Mị, cúi xuống hỏi y.
Đôi mắt lấp lánh của Tiêu Mị nhìn nàng, khẽ nói bên tai: “Tướng quân, chuyện ở Phần Khâu thành, nàng không hỏi ta?”
Lâm Trục Lưu liếm đôi môi hơi khô của mình, khẽ cắn lên sống mũi tựa như ngọc của y. Môi lưỡi ướt át của nàng phác họa đường nét khuôn mặt y, rồi tiếp tục đến bên tai. Nàng khẽ mơn trớn khiến y run rẩy, thấy dáng vẻ vừa khó chịu vừa cật lực chịu đựng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-tuong/560667/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.