Ngày hôm sau.
Lúc Tiêu Mị tỉnh dậy, Lâm Trục Lưu đang ngồi trước gương mặc thử một chiếc áo da màu nâu. Y nhìn ánh mặt trời chói chang ngoài cửa, đi đến bên cạnh Lâm Trục Lưu tiện tay vuốt suôn lại mái tóc cho nàng, rồi hỏi: “Tướng quân, nàng sao thế?”
“Sao thế là sao?” Lâm Trục Lưu bị y hỏi vậy thì khựng lại, theo bản năng nhìn xuống khuy áo trên người, không cài nhầm, cũng không cài sót.
“Tướng quân, nàng không cảm thấy thời tiết thế này mà mặc áo da đi ra ngoài sẽ nóng hơn sao?”
Lâm Trục Lưu ngoảnh lại, buồn cười nhìn y: “Huynh tưởng ta là đồ ngốc sao? Đương nhiên là ta biết mặc áo da ở Qua Tỏa thành sẽ nóng, nhưng vấn đề là hôm nay ta phải lên Nhung sơn với Hàn Tiểu Ngơ.”
“Tuyết phủ Nhung sơn ở trung tâm thành? Hôm nay nàng phải lên Nhung sơn, hôm qua còn cùng ta…” Tiêu Mị cau mày.
“Sợ gì? Lão tử cho dù có tàn phế, cũng có thể một thân một mình trèo lên đỉnh Nhung sơn.”
Tiêu Mị nhìn vẻ mặt kiêu căng của nàng, cười nhạt lắc đầu, vươn tay vừa mở khuy áo của nàng vừa nói: “Mau cởi ra, coi chừng nổi rôm sảy đấy.”
Cởi áo da ra, thì lộ ra chiếc áo vải màu xanh ở bên trong, do được cắt may vừa vặn, nên tôn lên dáng người cao ráo xinh xắn của nàng.
Đêm qua trải qua cuộc mây mưa, Tiêu Mị đã nhìn thấy toàn bộ cơ thể của Lâm Trục Lưu rõ mồn một.
Nàng có làn da màu mật ong xinh đẹp, toát lên sự khỏe mạnh mê người, chạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-tuong/560646/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.