Trong Tây Uyển, Lâm Trục Lưu càng lúc càng đuối vì bệnh dịch, nàng có thể cảm nhận rõ ràng sức khỏe của mình càng lúc càng suy yếu. 
Chẳng lẽ thật sự phải bỏ mạng thế này sao? Lâm Trục Lưu nàng chinh chiến một đời, nếu như không tử chiến nơi sa trường, mà lại chết trên giường bệnh, thì đúng là mẹ kiếp mất mặt! 
Ngự y từ đế đô đến này là đại phu Mông Cổ, ngay cả tình hình dịch bệnh cũng không khống chế được, đến bây giờ ngoài bệnh tình của cả nhà quận chủ đã thuyên giảm, thì khắp nơi trong thành đâu đâu cũng thấy tiếng khóc than dậy trời. 
Nhất định phải gắng được đến khi Liễu Kỳ tới đây. Lâm Trục Lưu vừa nhẫn nhịn sự khó chịu trên người vừa suy nghĩ, không bao lâu sau, bèn cảm thấy có người đẩy cánh cửa gỗ của Tây Uyển ra. 
“Tiêu Mị…” Nàng khẽ gọi, thầm nghĩ lần này Tiêu Mị đi lấy thuốc đúng thật là hơi lâu. 
Người đến không lên tiếng, lặng lẽ đi đến cạnh giường nàng, chỉ nghe thấy tiếng kim loại khẽ ma sát với nhau, Lâm Trục Lưu cảnh giác mở choàng mắt, thì trông thấy một thanh kiếm dài đâm thẳng vào yết hầu nàng. 
Lâm Trục Lưu không kịp né tránh, chỉ đành dùng tay nắm lấy mũi kiếm, tay kia bóp một cái lên gan bàn tay người nọ, kiếm trong tay người kia lập tức rơi xuống. 
“Trì Bình!” Lâm Trục Lưu nắm lấy chuôi kiếm xoay người xuống giường, đạp một phát lên mạn sườn Trì Bình, một dòng máu tươi chảy ra khỏi miệng y. 
Người hành thích Lâm Trục Lưu là Trì Bình thủ tướng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-tuong/560655/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.