Sáng sớm ngày hôm sau, khi Tiêu Mị thức giấc đã cảm thấy đỡ hơn nhiều.
Lâm Trục Lưu không có trong phòng, trên bàn có một chén sứ dày đựng nước mật ong, Tiêu Mị bưng lên nhấp một ngụm, vẫn còn nóng.
Tiêu Mị dùng ngón trỏ miết nửa vòng men theo miệng chén sứ, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc không nói nên lời.
Trước đây khi tham gia yến tiệc của Ung Đồng, cũng thường có nữ nhân làm nước mật ong nóng cho Tiêu Mị giải rượu. Nhưng mùi vị của nước mật ong Lâm Trục Lưu làm vô cùng đặc biệt, ngoài vị ngòn ngọt, còn có thoang thoảng mùi hương kỳ lạ, hẳn là mùi của hoa sen mà nàng nói.
Tiêu Mị uống cạn chén nước mật ong, mỉm cười cong cong đầu mày khóe mắt.
Sau khi mặc thường phục huấn luyện xong, lúc Tiêu Mị đi ra khỏi doanh trướng vừa đúng giờ cao điểm mà các binh sĩ thức dậy rửa ráy. Y nhìn ngó xung quanh, mặc dù thường ngày y không mấy nhạy cảm, nhưng cũng cảm giác được bầu không khí hôm nay của doanh trại rất không giống ngày thường.
“Chào buổi sáng, Tiêu ca!” Hàn Tiểu Tứ thấy Tiêu Mị đi đến bên bồn rửa mặt, bèn nhích đến bên cạnh y cùng nhau rửa ráy.
“Hôm nay có người sắp đến doanh chúng ta?”
“Hả?” Tiểu Tứ ngẩn người chốc lát, vỗ mạnh lên đầu mình, “Ta quên mất, hôm nay tế tự của Bất Quy sơn sẽ đến quân doanh cầu phúc, chẳng trách, chẳng trách sáng nay mọi người lại kỳ lạ thế này!”
Tiêu Mị cười với hắn, lắc đầu nghĩ: Chẳng trách Hàn Tiểu Tứ ở trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-tuong/560637/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.