Tửu quán của Tô Tam nương mở tại trung tâm của thành Qua Tỏa, bà lợi dụng địa vị như một vị thần của Lâm Trục Lưu ở thành Qua Tỏa, vừa vô sĩ vừa huênh hoang chiếm lấy địa bàn rộng hơn gấp đôi một tửu lâu thông thường.
Đang vào vụ mùa hơn nữa vừa qua giữa trưa, cả tửu quán không một bóng người, vườn không nhà trống.
Lâm Trục Lưu dẫn Tiêu Mị vòng qua tiền đình, rồi đi xuyên qua sảnh chính, trông thấy Tô Tam nương đang tắm nắng ở hậu viện.
“Tô Vô Nghi, con mang người đến lấy rượu.”
Tô Tam nương híp mắt quan sát Tiêu Mị, giương khóe môi cười với nàng, “Ơ, tiểu quỷ, hôm nay nam tử con mang đến khá lắm.”
“Tiêu Mị, đây là mẫu thân của ta, Tô Vô Nghi. Nương, đây là phó tướng mới đến trong doanh con.”
“Mới mẻ rồi đây, doanh của con cần phó tướng làm gì? Dù sao mấy đứa bọn con cũng đâu có sợ chết.” Tô Vô Nghi lườm Lâm Trục Lưu một cái, cầm lấy vò rượu Tiêu Mị đưa, nhấc cái muôi dài bằng gỗ đi vào hầm rượu đong rượu. Tiêu Mị nhân lúc bà rời khỏi nói với Lâm Trục Lưu: “Mẫu thân cô đẹp thật đấy.”
“Đương nhiên rồi, nhớ năm ấy mẫu thân ta còn ở Ung Đồng, tiên Đế Tọa Phong Thuật còn tương tư bà ấy nhiều năm cơ đấy. Nếu năm ấy mẫu thân ta không bị cha ta cướp kiệu hoa, nói không chừng giờ ta đã là trưởng Công chúa của Đoan Nguyệt rồi, kẻ hầu người hạ, cơm bưng nước rót, muốn nướng đến giờ nào thì nướng.”
“Tiểu quỷ chết tiệt, con đang oán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-tuong/560638/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.