Vốn dĩ cuộc đời là vậy, chúng ta sẽ gặp gỡ rất nhiều người, lướt qua rất nhiều người, bỏ lỡ cái cơ duyên không thuộc về bản thân. Cũng có một giây phút nhất định, đã định sẵn bạn phải gặp người đó, vào thời điểm đó để rồi rung động đến không sao thoát ra được. Ngọc Vy là thế, Phan Thành Lương cũng là thế.
Ấn tượng đầu tiên của Phan Thành Lương đối với Ngọc Vy, ừ, làm gì có ai thích một người nói mình mặt đù đù như mọt sách, còn cả khuynh hướng biến thái? Nhưng bất giác bắt gặp hình ảnh người con gái xinh xắn trong bộ đồ phục cấp ba đang vui đùa cùng bạn trong nắng sớm sân trường. Nụ cười tươi tắn, hồn nhiên của cô gái như một tia nắng ấm mang đến cho anh một cảm giác yên bình giản dị. Chính giây phút ấy đã khiến tim anh thoáng chút rộn ràng.
Có người ở bên ta rất lâu nhưng đối với người đó, một chút cảm giác cũng không có. Cũng có người chỉ mới gặp một lần, liền nhận định cả đời chỉ có thể là người đó, liền “nhất kiến chung tình”, sẵn sàng vì họ mà làm tất cả. "Thầy từng cảm nắng cô học trò nào chưa?" Phan Thành Lương:"Thầy có kháng sinh liều đủ mạnh để vượt qua cảm nắng em à." “Thầy Lương, thuốc kháng sinh không thể sử dụng bừa bãi. Gặp phải siêu khuẩn như em, mọi kháng sinh đều là vô ích”. “Từ giây phút đó, trong lòng thầy đã xác định, dù cho cô ấy là hoa có chậu, chỉ cần người đó không biết trân trọng. Thầy sẽ đập chậu, cướp hoa!". Mời các bạn theo dõi tác phẩm Lão Sư Bá Đạo Chỉ Cưng Chiều Em.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.